Quay Đầu

Chương 63 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Editor: Yankui



“Anh, anh——”



Anh cứ “Anh…” nửa ngày trời cũng không nói ra cái gì, Ninh Vi Nhàn không muốn nghe liền ngáp một cái. Sau khi mang thai cô rất hay buồn ngủ. Nhan Duệ thấy cô lảo đảo đứng lên liền vội vàng đi theo phía sau. Ninh Vi Nhàn díp tịt mắt đi ra cửa phòng, trên đường đi suýt chút nữa bị vấp ngã, may mà Nhan Duệ nhanh tay đỡ cô lại.



Cô trở về phòng, Nhan Duệ cũng theo cô vào. Cô lên giường đi ngủ, Nhan Duệ cũng mang đệm hơi chuyển ra nằm theo cô. Ninh Vi Nhàn không muốn can thiệp vào bất kỳ việc gì anh làm, vì vậy cô liền kéo chăn nằm ngủ.



Nhan Duệ cũng muốn ngủ, nhưng lăn qua lôn lại vẫn không ngủ được. Bình thường vào giờ này anh làm gì ư? A … bình thường giờ này anh cũng ngủ, vì đêm hôm trước thường chơi quá khuya cho nên thời gian ban ngày anh đều dùng để ngủ bù.



Nhan Duệ đưa mắt nhìn Ninh Vi Nhàn đang rúc cả người vào trong chăn, trong lòng cảm thấy vừa chua vừa chát. Anh biết anh không đủ tư cách yêu cầu Ninh Vi Nhàn thủ thân như ngọc. Lời nói của Tương Kế mặc dù bỉ ổi, nhưng cũng không sai. Nếu như Ninh Vi Nhàn thật sự ưng thuận Tương Kế, muốn kiếm bạn tình, như vậy anh, đúng là cũng không có tư cách gì để khuyên ngăn cô.



Nhan Duệ sống ba mươi năm nay, chưa từng có việc gì anh không giải quyết được, đặc biệt là chuyện liên quan đến phụ nữ. Anh vẫn luôn cho rằng, mình làm việc gì cũng sẽ thuận lợi. Nhưng cho tới hôm nay anh mới ý thức được một sự thật vô cùng rõ ràng rằng: anh không phải thần thánh, không thể xóa hết được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ cũng như không thể xóa được những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô. Hiện giờ, ngoại trừ việc đem hết khả năng để bù đắp cho cô thì anh chẳng thể làm gì hơn được.



Ninh Vi Nhàn hơi thở rất nhẹ, Nhan Duệ phải nín thở mới có thể nghe được tiếng của cô. Anh không biết cảm giác hiện giờ của mình là gì, chỉ cảm thấy nghe tiếng hít thở của cô mà muốn rơi lệ. Đã rất lâu rồi họ không có ở riêng hai người với nhau như vậy, không có nước mắt, không có tổn thương, cảm giác như tất cả những chuyện không hay đều chưa từng xảy ra.




Ninh Vi Nhàn đang mơ thấy ác mộng. Tay cô nắm chặt góc chăn, trán toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, răng nghiến chặt. Cô thấy mình đang nằm trên bàn mổ lạnh như băng, phía dưới loang lổ mảng lớn máu tươi, dao mổ lóe sáng màu bạc, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, vách tường xung quanh một màu trắng xóa… thế nhưng lại không có tiếng trẻ con khóc.



Đứa bé, đứa bé của cô, con của cô.



Nhan Duệ bị tiếng ú ớ mê sảng của cô đánh thức. Anh mở choàng mắt, lúc mới chui vào chăn anh không hề có ý định ngủ, nhưng rúc quá lâu, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi. Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Ninh Vi Nhàn nằm trên giường lớn miệng vẫn đang lầm bầm gì đó, lại phát hiện mặt cô trắng bệch, anh cho rằng cô khát nước, liền vội vàng đứng lên.



Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình đang chìm xuống biển, bốn phía đều là mênh mông nước không thấy bờ. Nước lạnh giống như con dao găm cứa vào mắt, mũi, miệng cô. Cô muốn kêu cứu, nhưng lại phát hiện ra mình không hề thấy sợ hãi. Chỉ cảm thấy cơ thể bị đè nén áp lực quá lớn, nỗi thống khổ này thật sâu, thật sâu.



Cô chỉ có một mình, thực sự trơ trọi một mình. Cô đã từng có cơ hội có một đứa con, nhưng đứa bé ấy đã vì cái tình yêu ngốc nghếch của cô mà mất đi.



Mở choàng mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt đầy lo lắng của Nhan Duệ. Ninh Vi Nhàn vội sờ xuống bụng, phát hiện đứa bé vẫn ở đây, mới thở nhẹ ra. Rất khó có lúc cô không cự tuyệt Nhan Duệ như lúc này, sau khi uống liền mấy ngụm nước anh đưa tới, cả người mới tạm trấn tĩnh lại. Cô biết trạng thái tinh thần mình gần đây không được tốt. Một khi khát vọng trong nhiều năm đột nhiên tan vỡ, cho dù là ai đi nữa cũng rất khó để lấy lại được niềm tin. Nhưng cô không thể, khi con cô còn chưa ra đời, cô không thể cứ tự dày vò mình như thế.



Nhìn đồng hồ, đã sắp tới buổi tối, sau khi tỉnh lại từ ác mộng, Ninh Vi Nhàn không còn buồn ngủ nữa, liền đẩy ly nước tay anh đang đưa tới bên môi ra, nhẹ giọng nói tiếng cám ơn. Nhan Duệ không nói gì, chỉ cẩn thận canh chừng bước chân cô. Đầu óc Ninh Vi Nhàn có chút choáng váng, xỏ chân vào giày bước đi chưa được hai bước liền muốn té ngã, may mà Nhan Duệ kịp kéo cô vào trong lòng.