Quay Đầu
Chương 68 :
Ngày đăng: 15:57 18/04/20
Edit: meoluoihamngu
Ánh nắng buổi sáng có chút chói mắt, lúc tỉnh lại Ninh Vi Nhàn phát hiện Nhan Duệ nằm ở mép giường. Cô kinh ngạc một chút, thấy anh đang đặt tay lên chân cô, bởi vì cô nhúc nhích nhẹ theo bản năng anh xoa bóp, sắc mặt cô có chút biến hóa nhỏ, nhưng nhanh chóng biến mất, cô nhẹ nhàng rút chân ra khỏi tay anh.
Nhan Duệ nằm ở mép giường một đêm, xương sống thắt lưng đã sớm đau, anh mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy trên giường không có ai, lập tức nhảy dựng lên, chạy vội xuống lầu, vừa mới vào phòng ăn, thấy Ninh Vi Nhàn đang ăn cháo, cả người lập tức cứng đờ, sờ sờ đầu, cười hì hì: “Ha ha, ha ha, Vi Nhàn em dậy rồi à.”
Ninh Vi Nhàn gật đầu, tiếp tục ăn cháo. Nhan Duệ có chút ngượng ngùng, trên người anh còn mặc áo ngủ, vội vàng đi lên lầu rửa mặt thay quần áo, anh nhớ rõ ràng, hôm nay là ngày kiểm tra thai nhi.
Đợi anh làm xong đi ra ngoài phòng ăn, Ninh Vi Nhàn đã ăn xong rồi. Nhan Duệ có chút sốt ruột, đẩy đĩa thức ăn trước mặt ra muốn đi cùng cô. Ninh Vi Nhàn quay đầu lại nói: “Tôi đi thay đồ trước, anh cứ ăn từ từ, không vội.”
Dịu dàng khó có được làm Nhan Duệ ngây ngẩn cả người, đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, đã sớm không thấy bóng dáng Ninh Vi Nhàn. Sờ sờ đầu, người giúp việc mang đến một cốc sữa tươi, bị Ninh Vi Nhàn ảnh hưởng, bây giờ Nhan Duệ không uống cà phê và những đồ uống kích thích, thuốc lá cũng đã sớm bỏ.
Trước kia bữa sáng anh không có thói quen đọc báo, nhưng bây giờ tiếp nhận lấy xí nghiệp của gia tộc, anh thường đọc báo tài chính kinh tế. Người giúp việc biết nam chủ nhân đã thay đổi, vì vậy mang tờ báo lên. Nhan Duệ lật đến trang buôn bán tài chính kinh tế xem. Đầu óc anh cực kỳ thông minh, xem một lần có thể nhớ được tất cả nội dung. Tiện tay lật đến phần chính trị, nhìn xong anh bỏ tờ báo lên trên bàn, đem sữa tươi uống một hơi cạn sạch. Đi hai bước, nghĩ đến cái gì đó lại lùi lại, nhặt tờ báo lật đến phần tin tức giải trí, cẩn thận tìm, phát hiện không có anh, mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là anh tự luyến, thật sự là bây giờ tiết mục tin tức giải trí không có đầu óc, anh rõ ràng đã quay đầu, vẫn còn đem anh ra nói. Thậm chí còn đánh cược, Nhan Duệ quay đầu chỉ chiếm năm phần trăm, đủ để thấy tiếng tăm của anh xâm nhập vào lòng người cỡ nào.
Về phần những thứ giải trí trong các tờ báo nhỏ, một nửa là scandal của các nghệ sĩ, không có việc gì lại lôi anh ra. Nhan Duệ mặc dù không phải là người trong giới nghệ sĩ, nhưng bề ngoài anh tuấn tú gia thế lại to lớn, nên anh được nhiều ký giả yêu thích. Trước kia anh không quan tâm, nhưng hiện tại anh quay đầu, có những tin tức kia, anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Cho đến nay phóng túng không kiềm chế được, để cho mọi người chỉ nhớ rõ Nhan Duệ là kẻ phong lưu, được rất nhiều phụ nữ ưu ái, nhưng lại bỏ quên anh là người thừa kế nhà họ Nhan. Máu lạnh và thủ đoạn, anh có không ít.
“Đợi đến khi đứa bé sinh ra rồi chuyển về.” Ninh Vi Nhàn ngoảnh đầu lại nói, sờ sờ bụng, vẻ mặt lạnh lùng, giống như đang nói một chuyện nhỏ nhặt nào đó.
Nhan Duệ gầm nhẹ từ chối: “Tại sao?”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh.” Ninh Vi Nhàn trả lời rất thành thực, lạnh nhạt mang theo vẻ mặt mệt mỏi: “Tôi cho rằng mình có thể làm được, nhưng tôi đã yêu cầu quá cao về bản thân mình. Tôi bị chứng uất ức u sầu anh biết không?” Không đợi Nhan Duệ trả lời, cô lại nói: “Chúng ta cứ tiếp tục như vậy không được, tôi không thể chịu đựng được mỗi ngày anh xuất hiện trước mặt tôi, nhưng tôi không muốn đứa bé bị tổn thương. Tôi đã tước đoạt đi quyền lợi có một gia đình bình thường của nó, không muốn ngay cả sức khỏe của nó cũng tước đoạt. Nhan Duệ, mỗi lần nhìn thấy anh, tôi sẽ nhớ đến những chuyện anh làm trước đây, anh nói với tôi những lời đó, còn đứa bé đã mất kia nữa.”
Cô nhẹ nhàng nói ra toàn bộ, nhắm hai mắt lại: “Anh tha cho tôi đi, cứ chuyển đi đã.”
“Vi Nhàn…” Giọng Nhan Duệ tràn ngập khẩn cầu.
“Phải nhìn anh nữa, tôi sợ đến lúc đó cùng đứa bé chết trên bàn mổ. Nhan Duệ, nếu như anh cảm thấy có lỗi với tôi, nên đồng ý với tôi, chuyển ra ngoài.” Ninh Vi Nhàn che trán, giọng nói biểu lộ mệt mỏi và tuyệt vọng. Lòng của cô bởi vì Nhan Duệ mà chết lặng bể tan tành, nhưng đứa bé là hi vọng sống của cô, cô không thể vì mình mà giết chết đứa bé chưa ra đời, cho nên cách duy nhất chính là, Nhan Duệ hoặc cô phải chuyển ra ngoài. “Bây giờ anh không muốn chuyển ra ngoài, thì quay về phòng khách đi, trước khi đứa bé được sinh ra tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Tay Nhan Duệ nắm tay lái hiện rõ gân xanh, anh mím chặt môi mỏng, hàm răng cắn chặt vào môi, máu đỏ tươi chảy ra, nhưng anh giống như không cảm thấy đau.
Bọn họ dường như đi vào ngõ cụt, trước mặt không có đường, lại không có đường quay lại. Anh cứ tiến về phía trước một bước, vết đao trong lòng Ninh Vi Nhàn lại sâu hơn, anh không bước, tim của anh sẽ biến thành mảnh nhỏ. Bất kể như thế nào, bọn họ đều không thể quay lại như trước, nhưng cũng không có tương lai sau này. Quá khứ và tương lại đã từ bỏ bọn họ, Ninh Vi Nhàn sẽ không yêu anh nữa, anh sẽ không ngừng yêu Ninh Vi Nhàn. Nhưng bọn họ ở chung một chỗ chỉ càng đau khổ hơn mà thôi, không giống như đứa bé chăn cừu lại có thể có cơ hội hối cải một lần lại một lần.
“Anh đi, anh đi, Vi Nhàn…Vi Nhàn em, em đừng đau lòng.” Nhan Duệ nhỏ giọng nói, “Khi quay về anh sẽ chuyển ra ngoài phòng khách, anh đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt em, em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ không quấy rầy em, tuyệt đối sẽ không quấy rầy em.”