Quay Đầu

Chương 70 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Edit: meoluoihamngu



Bỏ bút trong tay xuống, Nhan Duệ nhìn người phụ nữ đứng ở cửa ngơ ngác nhìn mình, chân mày xinh đẹp nhíu lại: “Có chuyện gì?”



“Tổng giám đốc…” Người phụ nữ từ từ đi vào, cầm trên tay tài liệu giả, cô ta đi đến trước bàn, cúi người xuống nhìn Nhan Duệ, nhỏ giọng mềm mại đáng yêu nói: “Đã tan việc rồi, sao anh chưa về nhà thế?”



Nhìn rãnh sâu giữa bầu ngực, anh có thể nhìn thấy núm vú như ẩn như hiện kia, nâng mắt lên nhìn, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên nói: “Môi của cô có cái gì kia.”



Người phụ nữ kêu lên một tiếng: “Cái gì?” Vôi vàng che miệng xoay người lại, trước khi đến đây cô đã trang điểm rồi mà! Cô ta sờ gương mặt mình thì không có gì mới biết mình bị lừa. Lập tức quay đầu lại nói: “Ghét, tổng giám đốc anh thật thích nói đùa, anh nói, anh muốn đền bù cho em như thế nào đây?”



Đền bù… Nhan Duệ trầm tư suy nghĩ. Là anh chưa thể hiện rõ sao, còn thể hiện rõ phóng đãng sao? Người phụ nữ này tự tin rằng anh sẽ mắc câu sao?



Khó trách Vi Nhàn không tin mình, bây giờ anh cũng muốn khinh bỉ chính mình.



Người phụ nữ thấy Nhan Duệ rơi vào suy tư, cho rằng anh bị mình làm cho xúc động, cúi người xuống, cả đồi núi to lớn đập vào mắt anh, Nhàn Duệ nhìn một chút, nhưng không có bất kì phản ứng nào, chỉ hỏi: “Nâng ngực mất bao nhiêu tiền?”




Chocolate gâu gâu kêu mấy tiếng.



Ôm con chó cho nó đi tắm, thổi khô bộ lông của nó, sau đó cho nó ăn chút gì, Nhan Duệ cảm thấy nhàm chán nằm trên ghế salon xem tivi. Vợ chồng nhà họ Nhan đi dự tiệc, Nhan Tư Tư lại không có ở nhà, một người trong phòng lớn như vậy, thật là cô đơn. Lúc này, Nhan Duệ lại nhớ đến Ninh Vi Nhàn.



Ninh Vi Nhàn đang vuốt bụng xem tivi, đột nhiên hắt xì hơi, cô sờ sờ mũi, nghĩ rằng mình bị cảm cúm.



Đồng hồ điểm chín giờ rưỡi, Nhan Duệ vỗ vỗ đầu Chocolate, nó ngoan ngoãn nhảy từ trên gối anh xuống, đáng thương nhìn anh, kêu gâu gâu. Trong lòng Nhan Duệ không chịu nổi, sờ sờ đầu Chocolate dịu dàng nói: “Đợi đến khi tiểu chủ nhân của ngươi ra đời, ta với nữ chủ nhân của người sẽ mang ngươi về nhà có được không? Cả người ngươi đầy lông, đối với thân thể của cô ấy không tốt.”



Chocolate giống như nghe hiểu anh nói, gâu gâu hai tiếng, nằm úp sấp xuống.



Nhan Duệ cảm thấy đau xót, anh lại vỗ vỗ đầu Chocolate, xoay người lấy áo khoác trên ghế mặc vào, đi ra ngoài.



Khi về đến nhà Ninh Vi Nhàn đã sớm ngủ, Nhan Duệ rón rén trở lại phòng mình, khi anh nhìn thấy phía sau áo khoác có dấu son môi, chán ghét nhíu mày một cái, cầm quần áo nhét vào trong thùng rác. Cuộc sống mấy ngày qua của anh vẫn như vậy, mỗi ngày anh sáng chín chiều năm, sau khi tan việc quay về nhà lớn nhìn Chocolate một lát, đợi Ninh Vi Nhàn ngủ mới về nhà, tắm một cái rồi đi xem văn kiện, khoảng mười hai giờ chân Ninh Vi Nhàn sẽ đau, anh liền lén lén lút lút đi xoa bóp cho cô. Mỗi ngày chỉ ngủ bảy tiếng, khác xa với cuộc sống phóng đãng trước kia của anh, nhưng Nhan Duệ không cảm thấy khổ cực chút nào, ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc.