Quay Đầu
Chương 83 :
Ngày đăng: 15:57 18/04/20
Edit: meoluoihamngu
Ninh Vi Nhàn chỉ cảm thấy ánh sáng ngoài cửa sổ hơi chói mắt. Nhưng sự thật không phải như thế, bởi vì cô ngủ say nhiều năm, một chút xíu ánh sáng cũng sẽ kích thích màng mắt của cô, nước mắt theo phản xạ chảy xuống. Cô cảm thấy rất đau lòng, nhưng không biết tại sao mình đau lòng, cô thậm chí không biết mình là ai, trong lòng cảm thấy cô đơn, cái gì cũng không nghĩ ra được. Hai chân chạm đất, nhưng không có nhiều sức lực, Ninh Vi Nhàn thử nhiều lần mới miễn cưỡng có thể đi lại. Cô không tự chủ được bước đến cửa sổ, kéo rèm cửa sổ vào, không cho ánh mắt trời chui vào trong phòng, sau đó bước chân đi đến cánh cửa màu trắng.
Đây là đâu, cô là ai? Tại sao cái gì cô cũng không nhớ ra được?
Trên hành lang rất yên tĩnh, không có ai. Ninh Vi Nhàn đi dọc từ trên cầu thang xuống, cô im lặng nhìn xung quanh, ánh mắt xinh đẹp sạch sẽ giống như mây trên trời, đen trắng rõ ràng.
Một người đàn ông chừng năm tuổi đi đến, ông ta mặc quần áo nghiêm chỉnh, trên tay cầm một xấp quần áo, chắc đang muốn đi lên lầu. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Vi Nhàn, trên mặt ông ta giống như đá cẩm thạch lạnh như băng tan vỡ, quần áo cầm trên tay cũng rơi đầy đất, âm thanh làm một số người chú ý, những người này đều mang tầm mắt dừng lại trên người cô. Không biết tại sao, theo bản năng Ninh Vi Nhàn hơi ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía xung quanh, rất xa lạ, cô không nghĩ ra được cái gì.
Lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân tỉnh lại quản gia kinh ngạc thật lâu, mới lắp bắp nói: “Phu nhân, phu nhân tỉnh rồi, nhanh đi thông báo cho tiên sinh, nhanh đi!”
Phu nhân… Gọi cô sao? Chân mày Ninh Vi Nhàn hơi cau lại, nhưng cái gì cô cũng không có hỏi, ngược lại cảm thấy hứng thú với “Tiên sinh” trong miệng bọn họ. Trong lòng mơ hồ cảm thấy hoang mang và đau lòng, cô không biết từ đâu mà đến.
Đi đến ghế salon ngồi xuống, Ninh Vi Nhàn vẫn không có nói chuyện, cô chỉ im lặng nhìn người đàn ông trước mặt cứ lải nhải nói gì đó, trong lòng một chút gợn sóng cũng không có, giống như cảm giác lúc nãy chỉ là ảo giác, trong lòng cô, rất tĩnh lặng. Nhận trà lài người giúp việc đưa đến, Ninh Vi Nhàn uống một hớp, mùi hương trà rất thơm, cô mở miệng thử nói chuyện, lại phát hiện không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Đây là đâu?”
Ở nhà họ Nhan giúp việc trừ quản gia và đầu bếp, phần lớn đều là người trẻ tuổi, bọn họ không biết chuyện Nhan Duệ và Ninh Vi Nhàn, đối với tình yêu của hai người bọn họ dừng lại ở mười năm trước, bây giờ thấy Ninh Vi Nhàn tỉnh lại, mọi người đều rất kích động. Dù sao đây chính là chuyện tình yêu thực tế giữa mỹ nhân ngủ và vương tử! Công chúa và vương tử mới là một đôi, bây giờ công chúa tỉnh, những yêu ma quỷ quái đều nên trốn đi không phải sao?
Bọn họ không biết Ninh Vi Nhàn tại sao hỏi đây là đâu, nhưng quản gia biết. Khi ông trở thành quản gia ngày thứ nhất ở nhà họ Nhan, Nhan Duệ có nói qua với ông, ông rất cung kính buông tay xuống đáp: “Phu nhân, đây là tòa nhà nhỏ ngài ngủ say tiên sinh mua, chỉ có một nhà ba người ở nơi này.”
Một nhà ba người… Ở đâu ra một nhà ba người chứ?
Ninh Vi Nhàn không có hỏi nữa, chỉ im lặng ngồi uống trà. Bản thân cô khí chất cao quý lịch sự, trải qua mười năm ngủ say, phong cách đó thủy chung không có mất đi.
Cô ngồi khoảng bốn mươi phút, trong phòng khách đột nhiên có một người đàn ông lảo đảo xông vào. Ninh Vi Nhàn tò mò nhìn anh, nhìn thấy người đàn ông kia chảy nước mắt, vừa khóc vừa cười bộ dáng rất kỳ lạ.
Khi người đàn ông xuất hiện, Ninh Vi Nhàn đột nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng và sợ hãi. Người này sẽ làm cô bị thương, cô biết. Vì vậy khi tay người đàn ông vươn ra muốn chạm vào cô, theo bản năng cô tránh ra.
Nhan Duệ nhận được điện thoại chạy xe rất nhanh về nhà, trên đường Khả Lộ kẹt xe, anh không có biện pháp, đợi không được, trực tiếp xuống xe chạy về nhà, thật may là nhà cách bệnh viện không xa, nhiều năm qua anh không có lơ là việc rèn luyện thân thể, nếu không thì chạy không được. Nhưng tất cả đau khổ, kém hơn so với việc Ninh Vi Nhàn tình lại, anh rất vui.
Khi người bạn nhỏ Nhan Ninh xuất viện, đã là chuyện của ba tháng sau.
Sau khi về đến nhà, Nhan Ninh chơi xấu muốn ngủ cùng Ninh Vi Nhàn, bị Nhan Duệ từ chối. Đùa gì thế, đương nhiên là không được, Nhan Ninh đã mười tuổi, là một nam tử hán nhỏ, sao có thể ngủ cùng Ninh Vi Nhàn một giường chứ? Khi anh mạnh mẽ phản đối, ánh mắt mẹ con cô nhìn anh rất kỳ lạ, nhưng Nhan Duệ kiên trì, không cho phép Nhan Ninh và Ninh Vi Nhàn ngủ cùng nhau, mặc kệ Ninh Vi Nhàn làm nũng Nhan Ninh cầu xin thế nào cũng không được. Anh là chủ nhà, mặt mũi thế nào cũng phải…
“Nhan Duệ, vớ của em anh để chỗ nào?” Trong phòng ngủ truyền đến giọng Ninh Vi Nhàn hỏi, Nhan Duệ lập tức vui vẻ chạy vào, dâng lên vớ trong tay, “Chỗ này, anh vừa mới mang đến.”
“Ặc.” Ninh Vi Nhàn gật đầu, nhìn phòng ngủ, nói, “Nơi này rất sạch sẽ, bây giờ em đã tỉnh, anh không cần phải tự mình quét dọn, anh giúp em di chuyển cái giường này có được không? Ngủ như vậy em không quen.”
“Được.” Anh không do dự đồng ý. Gì? Không phải anh là chủ nhà sao? Đó chỉ là tên gọi thôi, có thể ăn được sao?
Mười năm, Nhan Duệ đã hình thành thói quen một tay xử lý cuộc sống hàng ngày của Ninh Vi Nhàn, anh vẫn theo thói quen lấy nước lau người cho cô, Ninh Vi Nhàn xấu hổ ngăn lại đuổi anh ra ngoài, anh tội nghiệp đứng ở ngoài. Vừa vặn, Nhan Ninh đang gặm quả táo đi lên lầu, nhìn thấy cha ngồi xổm ở cửa phòng ngủ, cũng tò mò ngồi xổm theo, “Cha, cha đang làm gì thế?”
Nhan Duệ bị con trai dọa sợ, thấy trong tay cậu còn có một quả táo, đưa tay ra, ai biết tiểu thiếu niên giấu ra sau lưng. “Đây là cho mẹ.”
Cho Vi Nhàn… Vậy sao anh không được cầm, con trai thiên vị anh nhất định phải sửa: “Tại sao không đưa cho ba cầm?”
Ánh mắt tiểu thiếu niên nhìn anh giống như đang nhìn người ngu ngốc: “Bởi vì tay con nhỏ.”
Nhan Duệ sặc một cái, vừa định nói chuyện, cửa phòng liền mở ra, Ninh Vi Nhàn mặc áo ngủ xuất hiện trước mặt hai cha con, cô mở cửa liền nhìn thấy hai cây nấm hương một lớn một nhỏ đứng ở cửa, buồn cười hỏi: “Hai người đang đợi trời mưa sao?”
“Mẹ!” Nhan Ninh hưng phấn nhảy dựng lên, mang quả táo cầm trong tay đưa cho Ninh Vi Nhàn, “Mẹ ăn táo đi!”
“Ninh Ninh thật ngoan.” Hôn con trai một cái, dắt tay nhỏ bé của con trai vào phòng, kết quả quay đầu lại, phát hiện nấm hương lớn vẫn buồn bã ngồi xổm trên đất không động đậy. Ninh Vi Nhàn rất muốn cười, nhưng nhịn được: “Nhan Duệ, anh vẫn chưa chịu dậy sao?” Vừa nói, vừa đưa ra một tay khác. Nhan Duệ thấy thế, lập tức đứng dậy đuổi theo.
Một nhà ba người ngồi trên giường chơi bài, Ninh Vi Nhàn quên rất nhiều thứ, mà Nhan Duệ trời sinh chính là người tài, Nhan Ninh rất thông minh, bởi vì cô thua quá thảm, Nhan Duệ không chịu được cô thất vọng, mỗi lần đều nhường cô, Nhan Ninh cũng thế, cuối cùng là hai cha con tranh cao thấp, mà Ninh Vi Nhàn đứng ở giữa làm hòa.
Chơi chừng hơn hai giờ, Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu lên, đã hơn chín giờ, thói quen của Nhan Ninh rất tốt, đã qua thời gian cậu ngủ nửa giờ, đã buồn ngủ, đang gật đầu giống như gà con mổ thóc. Ninh Vi Nhàn rất đau lòng, điều chỉnh tư thế ngủ của con trai, cô cũng buồn ngủ, muốn ngủ một lát. Nhưng vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Nhan nấm hương đã mang bài cất đang nhìn cô, ánh mắt lóe sáng, tràn đầy cầu xin.