Quay Đầu
Chương 89 :
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Edit: meoluoihamngu
Nghe con trai kêu đói, Ninh Vi Nhàn không muốn suy nghĩ tiếp những chuyện này, bây giờ ý nghĩ trong đầu cô, những thứ cô muốn biết, không thể so với vui vẻ. Cho nên, cô chỉ muốn thuận theo tự nhiên, có lẽ cô sẽ nhớ toàn bộ, có lẽ vĩnh viễn sẽ không nhớ, cô chỉ muốn quý trọng hiện tại, cho dù không có ngày mai.
Ninh Vi Nhàn không biết cảm giác giống như người sắp chết từ đâu mà đến, cô chỉ cảm thấy chính mình giống như đã sống thật lâu. Là người không có trí nhớ, cô cũng không lo lắng, cũng không muốn biết trước, việc này giải thích như thế nào? Việc này chứng tỏ, trí nhớ trước kia, luôn làm cô không vui vẻ.
Có lẽ, ngay cả hạnh phúc ngắn ngủi bây giờ và yên bình đều do cô trộm tới.
“Mẹ, mẹ đang nghĩ cái gì vậy?” Ống tay áo bị con trai kéo, Ninh Vi Nhàn thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn Nhan Ninh đang nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, khóe miệng còn nở nụ cười, “Không nghĩ gì cả, mẹ đang nghĩ tối nay ăn gì.”
Nhan Ninh hoài nghi nhìn cô, cảm thấy hình như không vừa ý, nhưng cậu còn nhỏ tuổi, cho dù thông minh, cũng chỉ là đứa bé, đâu thể nào hiểu được trong lòng mẹ suy nghĩ cái gì, nhất là Ninh Vi Nhàn, tuy cô mất trí nhớ, nhưng từ nhỏ tiếp nhận giáo dục cảm xúc bất an của cô sẽ không dễ dàng nhận ra, đối với cô mà nói, việc này giống như mang chính mình từ trong tử huyệt ra, nghênh đón chính mình, chỉ có tử vong.
Đối với câu trả lời của anh, Ninh Vi Nhàn nghe không hiểu lắm, cô cảm thấy mông lung, vì thế theo bản năng xoa nhẹ bả vai, Nhan Duệ hít vào khí lạnh, một tay ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào trong cần cổ cô kịch liệt thở, Ninh Vi Nhàn sỡ hãi, động cũng không dám động, chỉ sợ kích thích anh. Nhan Duệ không biết ôm bao lâu, phía dưới dễ chịu hơn, anh cau mày, con người nếm được thứ ngon ngọt sẽ sinh ra lòng tham, lúc cô ngủ say, tâm nguyện lớn nhất của anh là cô có thể tỉnh lại, sau khi cô tỉnh lại anh lại muốn gần gũi cô, có thể gần gũi thì nghĩ muốn hôn môi cô, hôn môi cô xong thì muốn âu yếm, âu yếm xong lại càng muốn thêm.
Anh thật sự là quá tham lam, cứ tiếp tục tham lam nữa thì ông trời sẽ mang tất cả mọi thứ bây giờ của anh thu hồi lại. Nhan Duệ bị ý nghĩ này chiếm trong đầu, anh cắn môi thật mạnh, môi mỏng chảy ra tơ máu, lúc này mới kéo về thần trí của anh. Dục vọng một khi mở ra, đừng nghĩ muốn dừng lại. Cho dù bây giờ sắp chống đỡ không nổi, anh vẫn cố gắng dịu dàng mang Ninh Vi Nhàn đẩy ra, vén chăn, đắp kín mền, sau đó không kịp mang giày chạy vội vào phòng tắm.
Anh hốt hoảng chạy vào cửa phòng tắm cũng quên đóng, tiếng nước chảy rầm rầm làm Nhan Ninh đang ngủ ngon tỉnh giấc, Ninh Vi Nhàn vội vàng ôm con trai vào trong ngực dịu dàng vỗ lưng cậu, dỗ cậu, Nhan Ninh khó khăn mở mắt nhìn mẹ, thấy cô vẫn còn ở đây, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại ngủ. Ninh Vi Nhàn nghe tiếng nước, khóe miệng từ từ mỉm cười.
Nhan Duệ thật lâu còn chưa ra ngoài, Ninh Vi Nhàn muốn đợi, nhưng ngoài dự đoán thần ngủ dễ dàng tìm chính mình như vậy, cô mơ màng nhắm mắt, cũng đã ngủ, Nhan Duệ ra ngoài nhìn thấy vợ và con trai của mình đang ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng, đây là trách nhiệm ngọt ngào đời này của anh, là tất cả của anh, là toàn bộ của anh.
Cho dù ngày mai là Ngày Tận Thế, Nhan Duệ cũng không có gì tiếc nuối.