Quay Đầu

Chương 98 :

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Mặc dù không phải là tên Tương Kế làm người ta ghét kia, nhưng người đàn ông này cũng có quan hệ không ít với Tương Kế. Lần đầu tiên khi Nhan Duệ nhìn thấy người đàn ông này cũng đã không thích, anh có thái độ hoài nghi đối với người đàn ông mà em gái muốn kết hôn gấp gáp này, không phải anh không đồng ý, cũng không phải là anh giận cá chém thớt, người đàn ông này thật sự cùng Nhan Tư Tư quá giống nhau, giống nhau ở chỗ không đáng tin cậy, cũng giống nhau ở chỗ quá điên cuồng. Khi hai kẻ điên ở cùng một chỗ với nhau thì sẽ như thế nào? Thế nhưng Ninh Vi Nhàn lại không đồng ý với ý nghĩ của anh, thật sự cô cũng không thích người tên Tương Kế kia, nhưng người tên Tương Thành này là vô tội.



Đúng vậy, người đàn ông này tên là Tương Thành, chính là người em trai họa sĩ lười biếng lang thang khắp nơi trên thế giới của Tương Kế. Không giống như Tương Kế, Tương Thành không có sở thích cướp đoạt người yêu của người khác, nhưng vốn là một nhà nghệ thuật trời sinh với tính tình phóng đãng cùng đa tình, cho nên anh ta có rất nhiều người tình ở khắp mọi nơi trên thế giới, chỉ là không kém Nhan Tư Tư bao nhiêu. Thời điểm hai người gặp nhau ở Châu Phi vẫn còn đối địch lẫn nhau, ai có ngờ được  khi cùng nhau tham gia lễ hội của một bộ lạc vào buổi tối, uống rượu say quá làm loạn, sáng ngày thứ hai liền thấy thuận mắt, liền chuẩn bị kết hôn chỉ trong ba tuần lễ ngắn ngủn, hơn nữa bộ dáng của bọn họ giống như là không phải anh không gả, không phải em không cưới vậy, rất là thâm tình, nếu ai không biết rõ thời gian bọn họ quen biết không bao lâu, còn tưởng bọn họ đã có tình duyên ba kiếp rồi cũng nên. 



Khi biết được hoàn cảnh quen biết nhau của bọn họ, thái độ của Nhan Duệ đang từ nghi ngờ chất vấn liền biến thành phản đối ngay lập tức, anh kiên quyết không đồng ý để Nhan Tư Tư kết hôn cùng với Tương Thành, hơn nữa còn phản đối rất gay gắt. Ninh Vi Nhàn đối với việc phản đối của anh thì từ chối cho ý kiến, bởi vì cô cho rằng anh có lòng dạ hẹp hòi. Điều đó đã làm ‘đứa bé’ tên Nhan Duệ tức giận hừ lạnh một tiếng rồi về nhà đóng cửa không chịu ra gặp ai, điện thoại gọi tới cũng không thèm trả lời, nguyên nhân chủ yếu là vì nhất quyết không đồng ý cuộc hôn nhân này. Tuy nói rằng vì không thích Tương Kế cho nên anh giận cá chém thớt, nhưng nguyên nhân chủ yếu trong đó là bởi vì anh không đánh giá cao Tương Thành, mặc dù Nhan Tư Tư chống đối với anh từ nhỏ cho đến lớn, nhưng nói cho cùng cô ấy vẫn là em gái của anh, muốn khi dễ Nhan Tư Tư cũng chỉ có anh và người nhà họ Nhan. Anh nhìn Tương Thành không thuận mắt cũng không có cảm tình tốt, tuy anh ta là họa sĩ, nhưng tính tình lại thích lang bạt đây đó, mà Nhan Tư Tư cũng thích chạy loạn, cho hai kẻ bị bệnh thần kinh cùng ở một chỗ với nhau, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao? 



Nói tóm lại là anh không đồng ý, cho dù ba Nhan mẹ Nhan có năn nỉ giải thích như thế nào cũng không có tác dụng. Nhan Tư Tư sau khi lần thứ N cố gắng gọi điện thoại cho anh đều thất bại, liền quyết định tự mình mang theo vị hôn phu tới nhà tìm anh, nhưng khi Nhan Duệ từ trong miệng quản gia biết được việc này đã lập tức chạy vào phòng sách, đem cửa khóa lại, tự nhốt mình bên trong, chỉ cho một mình Ninh Vi Nhàn cái chìa khóa duy nhất, còn năn nỉ cô đừng cho bọn người Nhan Tư Tư vào nhà, sau đó liền ở lì trong phòng sách không ra. 



Lòng anh tràn đầy tin tưởng rằng nhất định vợ anh sẽ đứng cùng một phe với anh, cho nên anh chỉ luôn miệng dặn dò Ninh Vi Nhàn mọi chuyện, cũng không chờ cô đồng ý, vì vậy, cuối cùng anh bị vợ quay lưng lại với mình, đứng về phe của địch. 



Thời điểm Nhan Tư Tư được người làm dẫn vào nhà thì miệng vẫn nói không ngừng, cả người đen thui như một cục than đen, người đàn ông kia đi bên cạnh nắm tay cô ấy, giống như hai người là một đôi được trời sinh ra để kết hợp với nhau. Khi Ninh Vi Nhàn nhìn thấy bọn họ cũng không nhịn được bật cười, cô nhìn kiểu gì cũng thấy giống như hai cục than đen ở cùng với nhau, chỉ thiếu mỗi que diêm là có thể đốt cháy bọn họ rồi. “Tư Tư, hôm nay em ăn mặc thật lạ nha?” Da ngăm đen thì không nói đi, lại còn mặc đồ màu đen, cô ấy sợ buổi tối có người nhận ra sao? Cả người cùng quần áo cũng đen như nhau không khác biệt lắm……….




Nhan Tư Tư thở dài, than thở cho sự đáng thương của mình: “Chị dâu...... Chị nói thật với em đi, anh hai đang ở đâu vậy?"



Ninh Vi Nhàn nhíu mày, đưa tay ra, trong lòng bàn tay lộ ra một cái chìa khóa: "Ừ, đi tìm anh hai của em đi, anh ấy đang ở phòng đọc sách."



Nhan Ninh không khỏi cảm thấy có chút lo lắng nhìn Nhan Tư Tư cùng Tương Thành đi lên lầu: "Mẹ...... Ba có nổi giận hay không?"



"Ba con không dám nổi giận với mẹ đâu." Ninh Vi Nhàn cười khẽ, hôn một cái trên mặt con trai: “Có đúng hay không hả con trai?”



Nhan Ninh nghe xong cũng không nhịn được cười trộm: “Mẹ, chúng ta cũng đi theo lên lầu đi, con cũng rất muốn nhìn xem thế nào!” Vừa nhìn thấy mẹ cậu gật đầu, cậu liền vội vàng từ trong ngực cô nhảy xuống, nhấc chân chạy thẳng lên lầu.  Từ sau khi Ninh Vi Nhàn tỉnh lại ở cùng cậu, cậu càng ngày càng giống như là một đứa nhỏ mười tuổi, không còn giống như một đứa nhỏ  trưởng thành sớm, chỉ có một đứa nhỏ mười tuổi mới có thể hành động ngây thơ đáng yêu như vậy, Ninh Vi Nhàn cùng Nhan Duệ đối với việc này của cậu rất là vui mừng, một đứa nhỏ trưởng thành quá sớm lúc nào cũng làm người ta đau lòng.