Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 119 :

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Cơm tối Tống Gia Ninh dùng là cháo khoai lang tím, gạo hầm chín nhừ, cơ bản không cần nhai, khoai lang tím mềm và ngọt. Tống Gia Ninh cầm muỗng sứ nhỏ, từng miếng từng miếng chậm rãi ăn, ăn non nửa bát, đã no đầy rồi.



"Ăn nữa đi." trên bàn cơm, Triệu Hằng lần đầu tiên chủ động trả lời nàng.



Tống Gia Ninh có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới hắn muốn nàng ăn nhiều, nàng ngoan ngoãn cầm muỗng, nhưng, vừa nhìn thấy cháo trong chén, nàng bỗng nhiên có chút buồn nôn, lập tức quay đầu sang mộtbên, khuôn mặt vừa mới hồng hồng lập tức tái xanh.



Triệu Hằng cả kinh để đũa xuống, đang muốn đi đến dìu nàng, bên cạnh Song nhi lấy dũng khí giải thích nói: "Vương Gia, Lang trung nói Vương Phi vừa khôi phục thèm ăn, có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, không cần miễn cưỡng, chờ qua khoảng thời gian này, khẩu vị Vương Phi chắc chắn tốt, đến lúc đó còn phải đề phòng Vương Phi ăn quá nhiều."



Tống Gia Ninh đè xuống cơn buồn nôn này, cũng gật gật đầu với hắn, nhưng bàn tay vẫn cầm muỗng, phảng phất như hắn không đồng ý, nàng sẽ chịu đựng không khỏe tiếp tục ăn.



Triệu Hằng là lo lắng nàng vì bảo trì gầy gò cố ý ăn ít, nếu là thân thể không khỏe, hắn đương nhiên sẽkhông bắt buộc, ngay cả mình cũng không ăn nữa, đi qua dỡ nàng dậy, nắm tay nàng nói: "đi một chút nhé?" Xuân về hoa nở, trời cũng chậm tối, lúc này bên ngoài nắng chiều vừa vặn, cũng không cần lo lắng nàng lạnh.



Tống Gia Ninh gật gật đầu.



Hai người cũng không có đi xa, chỉ tản bộ trong sân, trong nội viện trồng hai gốc Hải Đường, nụ hoa màu đỏ, nở rộ ra chính là trong trắng lộ hồng. Hai người dừng lại dưới tàng cây, Tống Gia Ninh ngửa đầu ngắm hoa, cười nói: "Trong hoa viên nở đẹp hơn, bên cạnh ao có một gốc hải đường đỏ, đáng tiếc phải từ núi bên kia đi vòng qua mới có thể đến gần nhìn, các nàng không cho ta leo núi."



Nàng mới mang thai hai tháng, bụng bình thường, không có chút ảnh hưởng đi đường nào, nhưng bọn nha hoàn can ngăn lo lắng nàng ngã đụng phải, cho nên Tống Gia Ninh chỉ rất là tiếc nuối, cũng khôngcó ý tứ trách cứ bọn nha hoàn.



Triệu Hằng năm trước mới bắt đầu vào Hàn Lâm viện, ở trước đó luôn giam cầm trong Vương Phủ, đối với hoa viên của mình sớm đã rõ như lòng bàn tay, Tống Gia Ninh vừa nói hắn liền biết là gốc Hải Đường nào rồi, dù sao đó là hắn tự mình bài trí. Nghe ra tiếc hận trong lời nói của nàng, Triệu Hằng nắm tay nàng nói: "Ngày kia tuần giả, ta cùng nàng đi ngắm."



Tống Gia Ninh vui mừng nhìn hắn, mắt hạnh bị ánh chiều tà chiếu sáng, long lanh như hồ nước.



Mang thai thích ngủ, Triệu Hằng tuần giả ngày hôm đó, Tống Gia Ninh vẫn tham ngủ như cũ, Triệu Hằng hiếm khi không rời giường đi luyện võ, trở mình nằm nghiêng, lặng yên nhìn tiểu vương phi của hắn. Nàng hai ngày này ăn dần dần nhiều lên, cũng không có nôn, thế nhưng gương mặt gầy gò vẫn không có béo lên, nàng ngoài miệng đáp ứng sẽ ăn cơm thật ngon, thật ra vẫn là rất hài lòng với dáng vẻ bây giờ, buổi tối trước khi ngủ đi qua gương to, đều muốn vụng trộm nhìn một cái, đỏm đáng khôngchịu được.


Tống Gia Ninh vô thức khen: "Xinh đẹp, Vương Gia vẽ thật tốt." nói xong rồi, đột nhiên cảm giác được lời này giống như đang khen nàng lớn lên đẹp, Tống Gia Ninh vội vàng đỏ mặt giải thích: "không phải, ta, ta là nói Vương Gia vẽ hoa hải đường xinh đẹp!"



Triệu Hằng nghe vậy, lướt qua bức họa mỹ nhân trên bàn một vòng, cau mày nói: "Người không đẹp?"



Tống Gia Ninh:...



"Người cũng đẹp!" Ảo não qua đi, Tống Gia Ninh thử bổ cứu, khen vương gia đồng thời lại không thể khoe khoang, khuôn mặt đỏ lên nói: "Ta, ta là nói Vương Gia khéo léo, thật sự vẽ ta đẹp lắm."



Nàng luôn điệu thấp mình, bởi vì tự ti xuất thân còn có thể thông cảm được, nhưng nàng quốc sắc thiên hương, trên đời không ai bằng, nàng cũng không dám lấy làm kiêu ngạo, ngược lại tìm kiếm nghĩ cách làm thấp mình đi. Nhìn khuôn mặt đỏ của nàng, Triệu Hằng vươn tay ôm người lên trên đùi, vùi đến cạnh tai nàng nói: "Sắc đẹp của An An, trăm hoa xấu hổ."



Lỗ tai bên này của Tống Gia Ninh được hắn ca tụng bằng lời hay ý đẹp, mắc cỡ nghiêng đầu, lại nhìn bức họa mỹ nhân kia, dĩ nhiên cũng hiểu được, nàng trong bức họa, thật sự là đẹp như tiên nữ... Nhưng Tống Gia Ninh rốt cuộc không phải người quen khoe khoang, phiêu phiêu dục tiên trong chốc lát, nàng vẫn quy công lao về lại trên người Thọ vương, về kỹ năng vẽ xuất thần nhập hóa của hắn.



"Vương Gia, bức họa này, có thể tặng ta không?" Tống Gia Ninh nhỏ giọng hỏi. Nàng đời này có thể gầy một lần như vậy, chờ tháng lớn hơn, nàng nhất định sẽ biến trở về Vương Phi béo lúc đầu, thậm chí càng béo, Tống Gia Ninh muốn giữ lại bức họa này, lúc không có người vụng trộm đỏm dáng.



Triệu Hằng ngẩng đầu.



Tống Gia Ninh mong đợi nhìn hắn, mắt hạnh như nước, là hắn như thế nào cũng vẽ không ra được.



Triệu Hằng thích thư hoạ, nhưng hắn vẫn luôn không có thói quen lưu lại, chữ hay tranh hắn đắc ý, cuối cùng đều hủy diệt.



Về phần bức tranh này...



Triệu Hằng nghiêng đầu, đối với cô nương quay đầu lại cười với hắn trong bức họa, Triệu Hằng cũng cười, nắm tay nàng nói: "Được."