Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 127 :

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Chứng minh trong sạch, Vũ An quận vương tự sát mà chết, Tuyên Đức Đế truy phong làm Ngụy Vương, hậu táng Hoàng Lăng, sau đó cách chức chức quan của Tiết Độ Sứ Tịnh châu Diêu Tùng, Tiết Độ Sứ Ký Châu Lữ Vân, rốt cuộc đổ lỗi cái chết của Vũ An quận vương lên hai người này, sau đó rốt cuộc chấp nhận khao thưởng các tướng sĩ phạt Tấn.



Về việc Vũ An quận vương chết đi, lũ triều thần không dám nói gì, nhưng Vũ An quận vương chính là nhi tử duy nhất còn sống của Hoàng Đế khai quốc Đại Chu, hôm nay bởi vì chuyện đế vị đập đầu chết ở Sùng Chính điện, đâm chết trước mặt thúc phụ Tuyên Đức Đế, dân chúng làm sao có thể không nghị luận? Nếu không như thế, ngay cả lúc trước lúc Tuyên Đức Đế đăng cơ chỉ có khẩu dụ của Cao Tổ, ngay cả khoản nợ cũ không có chiếu thư truyền ngôi nợ cũ cũng bị lật ra.



Dù là Hoàng Thượng, cũng khó tránh khỏi miệng đời, thần tử nói bừa Đế Vương có thể biếm chức quan, dân chúng nhiều như vậy, ông ta căn bản không quản được. Tuyên Đức Đế chỉ có thể giả bộ không hiểu rõ tình hình, nhưng mà bọng nước nơi khóe miệng không lừa được người, Thái Y Viện vội vàng mở phương thuốc tiêu hỏa, Ngự Thiện Phòng đổi lại đồ ăn thanh đạm đưa lên, mà văn võ bá quan mới thở ra một hơi không lâu, lần nữa đau tim tim.



Hạ tuần tháng chín, Vũ An quận vương nhập thổ vi an, đưa tang trở về, Sở Vương đi theo đệ đệ trở về Thọ vương phủ.



Thọ vương biết rõ huynh trưởng có lời muốn nói, mời huynh trưởng chèo thuyền du ngoạn trên hồ, một chiếc thuyền hở mui, không dùng người hầu hạ, chỉ hai huynh đệ ngồi ở phía trên. Sở Vương tìm một mái chèo, chờ thuyền nhỏ cách xa bờ hồ, Sở Vương ném mái chèo qua một bên, cầm theo bình rượu ngồi đối diện đệ đệ, mở bình ra, hai huynh đệ mỗi người bình rượu.



"một bình này, kính đại ca." Giơ bình rượu lên, Sở Vương nói với đệ đệ, đại ca trong miệng, chính là Vũ An quận vương lớn hơn hắn mấy tuổi.



Triệu Hằng bưng bình rượu lên, sau đó đưa tay chuyển qua bên ngoài mạn thuyền, vẩy rượu vào trong hồ.



Lễ tế Vũ An quận vương xong, Sở Vương liền mặc kệ đệ đệ, tự rót tự uống. một hơi uống hết nửa vò, Sở Vương bỗng nhiên ném bình rượu nho nhỏ vào trong hồ, ôm vò rượu muốn rót vào trong miệng. (khó hiểu đoạn này ghê)



"Đại ca." Triệu Hằng kịp thời nắm chặt vò rượu bên kia, thấp giọng ngăn lại.



Sở Vương nhìn đệ đệ, đại nam nhân đã trở thành phụ thân, trong mắt hổ chợt tuôn nước mắt, nức nở nói: "Đại ca mới 28, đánh Trác châu, ta cùng với hắn kề vai chiến đấu, phụ hoàng bảo ta canh giữ Trác châu, trước khi đại ca tiến đến U Châu, đồng ý đánh bại U Châu liền tặng ta một vò rượu ngon... không chết ở chiến trường, nhưng lại chết ở tại..."



nói đến đây, Sở Vương hất bàn tay đệ đệ, giơ vò rượu lên liền rót rượu vào miệng, rượu vẩy ra hất lên mặt, không phân rõ giọt nào là rượu giọt nào là nước mắt. Triệu Hằng trầm mặc nhìn huynh trưởng, nhìn một chút, chậm rãi nhớ lại chuyện khi còn nhỏ. Huynh trưởng lớn hơn hắn ba tuổi, đường huynh lớn hơn hắn tám tuổi, tất cả mọi người là hài tử, huynh trưởng luôn chơi với đường huynh, chê hắn nhỏ không mang theo hắn, có lần hắn không muốn đi theo huynh trưởng, huynh trưởng mất hứng, là đường huynh cười nói đỡ cho hắn.




Hôm sau hừng đông, Tuyên Đức Đế hậu thưởng con dâu trưởng, sau đó giống như mới nhớ tới, cũng bổ ban thưởng một phần cho Duệ Vương phi sinh con gái. Nhưng đối với Duệ Vương phi mà nói, phần ban thưởng muộn hai tháng này quả thực tựa như một cái tát, còn không bằng không cho, khổ cho nàng đuổi nha hoàn đi, nhào lên trên giường ô ô khóc nửa ngày, đôi mắt cũng khóc sưng lên.



Hai chị dâu cũng sinh, Tống Gia Ninh càng ngày càng khẩn trương, buổi tối bắt đầu mất ngủ.



Triệu Hằng bị tiếng động nàng trở mình bừng tỉnh, hỏi nàng đang suy nghĩ gì, Tống Gia Ninh nói không nên lời, không khỏi bối rối.



Triệu Hằng có thể đề điểm nàng vẽ tranh, nhưng chuyện sinh con lại giúp không được gì, từ phía sau ôm lấy nàng, thấp giọng nói: "Ngày mai, mời nhạc mẫu."



Cơ thể Tống Gia Ninh càng ngày càng nặng, 16 tháng này, đều là Thái phu nhân, mẫu thân đến Vương Phủ nhìn nàng, nhưng...



"Ngày mai mới mười bốn a." Tống Gia Ninh nhỏ giọng nhắc nhở, hiểu lầm Vương Gia nhớ lộn thời gian.



Triệu Hằng nắm chặt tay nàng, cùng nhau đặt trên bụng nàng: "Chỉ cần nàng muốn, nhạc mẫu có thể, ở tại Vương Phủ."



một người là Vương Phi của hắn, một người là cốt nhục sắp ra đời của hắn, giờ này khắc này, hai mẹ con các nàng mới là quan trọng nhất.



Tống Gia Ninh nở nụ cười, nước mắt im lặng lăn xuống.



Nàng biết rõ nàng đang sợ cái gì rồi, nàng sợ nàng sinh không ra, sợ nàng gặp chuyện không may, sợ thức dậy, nàng lại trở về tòa điền trang vùng ngoại ô, sợ phát hiện mình chỉ là mơ một giấc mơ đẹp, mơ cùng hoàng thượng trẻ tuổi. Vì sao là Hoàng Thượng? Bởi vì tình cảnh như vậy, cũng chỉ có Hoàng Thượng có thể cứu nàng thôi.