Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 13 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Tống Gia Ninh không dám nhìn Quách Kiêu, nhưng Quách Kiêu lại thản nhiên đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng ánh mắt cố định trên khuôn mặt mũm mĩm của Tống Gia Ninh. Ánh nắng từ một bên chiếu tới, trên da mặt trắng nõn của nàng phảng phất như có thể véo ra nước, vô cùng mịn màng, phụ thân bảo nàng gọi hắn, nàng ngơ ngác cả người cứng ngắc không chịu xoay lại, lông mi thật dài rủ xuông, đôi môi phấn hồng mím lại, cả người không được phóng khoáng, khiến người muốn khi dễ nàng.



Ưu điểm duy nhất, chính là khuôn mặt, so với mấy muội muội ruột trong nhà đều xinh đẹp hơn.



Ánh mắt liếc qua chuyển đến vạt áo phụ thân, Quách Kiêu bỗng nhiên hiểu phụ thân vì sao lại thích một quả phụ như vậy, nữ nhi lớn lên như vậy, vị kế mẫu kia, chắc chắn cũng là sắc đẹp khuynh thành.



"Phụ thân, Gia Ninh chắc là sợ người lạ rồi, chúng ta đi vào trước đi." Đợi trong chốc lát không đợi được kế muội bắt chuyện, Quách Kiêu cười nhạt với phụ thân nói, hai chữ "Gia Ninh" gọi tự nhiên thân cận.



Ở trong mắt Quách Bá Ngôn, Lâm thị xinh đẹp yếu ớt, Tống Gia Ninh ngốc nghếch nhát gan, dĩ nhiên lý giải kháng cự của Tống Gia Ninh thành sợ người lạ, liền vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, dùng giọng nói nhu hòa: "đi thôi, vi phụ trước dẫn con đi gặp Thái phu nhân, Thái phu nhân là trưởng bối, gặp mặt Gia Ninh phải hiểu chuyện, biết không?"



Tống Gia Ninh lập tức gật đầu, thấy Quách Bá Ngôn nhấc chân, nàng chủ động đi qua phía bên tay phải Quách Bá Ngôn, cách xa Quách Kiêu.



Quách Kiêu đã nhận ra kế muội tránh né hắn, nhưng vẫn đi qua phía bên tay phải Tống Gia Ninh, rớt lại phía sau hai bước đi theo.



Vì vậy trên đường từ cửa chính đến Sướng Tâm Viên, Tống Gia Ninh liền thỉnh thoảng cảm nhận được hai đạo ánh mắt lạnh lẽo, giống như rắn nhìn chằm chằm vào nàng, sợ tới mức toàn bộ lực chú ý cảnh giác nàng đều đặt lên trên người Quách Kiêu, cũng không nghe thấy giọng nói của kế phụ. Quách Bá Ngôn hỏi mấy lần không được đáp lại, cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tân nữ nhi căng thẳng tái nhợt, hắn bỗng nhiên có hơi lo lắng. Đứa nhỏ này gan rất nhỏ, cứ tiếp tục như vậy là không thể được, hôm nào đó phải thương lượng với Lâm thị một chút, mời ma ma giáo dưỡng tới đây, cô nương có thể ngây thơ, nhưng cũng phải phóng khoáng thoải mái.



Noãn các phía đông Sướng Tâm Viên, Thái phu nhân ngồi trên noãn tháp, đại cô nương Đình Phương bồi ở một bên. Bởi vì Lâm thị vẫn chưa qua cửa, hôm nay chỉ là để đại phòng bên này làm quen với người nhà mới tới trước, nên cũng không có mời hai phòng kia.



Màn cửa khua động, Quách Bá Ngôn tiến vào, tiện tay vén rèm giúp tiểu cô nương sau lưng, động tác nhỏ giống như tùy ý nhưng thật ra là săn sóc, Đình Phương nhìn thấy mà trong lòng có hơi đau xót, phụ thân chưa từng vén rèm cho nàng. Nhưng khi tầm mắt của nàng chuyển đến trên người Tống Gia Ninh, nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của Tống Gia Ninh, để ý đến bàn tay mập của Tống Gia Ninh khẩn trương lộn xộn, Đình Phương thầm nhẹ nhàng thở ra, muội muội xem ra còn nhỏ, rất dễ dàng ở chung.



"Gia Ninh gặp qua Thái phu nhân, gặp qua đại cô nương." Toàn bộ Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh chỉ sợ một mình Quách Kiêu, ở trước mặt nữ quyến, nàng sợ người lạ thì có sợ thiệt, nhưng hành lễ chào hỏi thì vẫn biết.


"Cầu ta." Quách Bá Ngôn nâng chân trắng như ngọc của nàng, giọng ồm ồm lần nữa vang lên.



Lâm thị gắt gao che miệng, nước mắt chảy xuống như mưa. Nàng không thích như vậy, cũng chưa từng bị đối đãi như vậy.



"Cầu hay không?" Quách Bá Ngôn đánh tới giống như nổi điên, so với trống trận còn gấp hơn.



hắn so với thiên quân vạn mã càng thêm dũng mãnh, Lâm thị giống như tiểu thành không chịu nổi một kích, không tới vài cái liền chống đỡ không nổi, cái gì cũng quên mất, cũng không có rảnh rỗi không có cơ hội duy trì lý trí, thân thể sắp mệt mỏi rã rời khóc lóc ôm lấy bờ vai rắn chắc không giống người của Quốc Công gia, vừa muốn đè lại không cho hắn động, vừa khóc không thành tiếng: "không cần, không cần..."



Tân phu nhân ở trong trướng thay đổi muôn kiểu khóc lóc, hoặc là trầm thấp nức nở nghẹn ngào, hoặc là đứt quãng nhỏ giọng thút tha thút thít, trong viện, hai đại nha hoàn Xuân Bích, Hạnh Vũ của Quách Bá Ngôn đứng trong góc khuất hành lang đen như mực, nghe động tĩnh dài đằng đẵng bên trong dường như sẽ không dừng lại, trong lòng chỉ ước ao mình có thể thay thế tân phu nhân nhận lấy sủng ái của Quốc Công gia.



Lâm thị đang ở trong "Phúc" lại mong cho sớm kết thúc, hai nha hoàn chua xót cũng mong y như vậy, đáng tiếc đối với các nàng mà nói, đêm nay nhất định đặc biệt dài đằng đẵng, Quách Bá Ngôn đem tất cả hài lòng của hắn đối với Lâm thị, đều thể hiện lên hành động, giữa hiệp tạm nghỉ một lát, không đợi Lâm thị trở lại bình thường, liền một lần nữa kéo người vào trong ngực, yêu thương không nghỉ.



Thẳng đến khi ánh trăng rơi xuống, đêm khuya yên tĩnh, động tĩnh trong phòng tân hôn mới ngừng lại.



* chú thích



“Toàn phúc nhân” còn gọi là “bà toàn phúc”, dùng để chỉ người phụ nữ đã có chồng, hiện cha mẹ còn khỏe mạnh, có chồng, con cái đủ cả nam cả nữ. Dựa theo phong tục lễ nghi trong dân gian, “người toàn phúc” sẽ phải lo rất nhiều việc, để cầu “cát tường như ý” cho đôi vợ chồng mới cưới. “Người toàn phúc” là chỉ người có phúc, trên có cha mẹ, dưới có con trai con gái, vợ chồng ân ái, huynh đệ tỷ muội chung sống hòa thuận, bình thường là do người thân bên đằng gái đảm nhận. Trước hôn lễ một ngày, “người toàn phúc” sẽ phải vào trong phòng tân hôn quét giường(tảo sàng, tát sàng, tát trướng) cho tân lang tân nương, vừa quét vừa nói những lời cát tường hoặc đọc những câu vè để cầu vận may cho tân lang tân nương.



Trước ngày cử hành hôn lễ, “người toàn phúc” còn có một công việc quan trọng khác đó là dọn dẹp kiệu cho tân nương. Ở phần lớn khu vực phía Bắc, trước khi tân nương lên kiệu, “người toàn phúc” sẽ phải tiến hành “quét kiệu”, “hun kiệu” và “soi kiệu”. “Quét kiệu” là chỉ “người toàn phúc”



sẽ cầm chổi phủi nhẹ, quét bụi đất trong kiệu. Sau đó, “người toàn phúc” sẽ dùng cao hương hun phía trong kiệu một chút, để bên trong tràn đầy mùi thơm. “Chiếu kiệu” thì là cầm gương trong tay, chiếu từng góc của kiệu một lần để tránh những thứ ô uế lẩn trốn trong kiệu. Theo phong tục lưu truyền, tất cả những việc trên phải do “người toàn phúc” làm, thể hiện sự mong ước cuộc sống mới đầy mỹ hảo của tân lang tân nương.