Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 138 :

Ngày đăng: 22:19 20/05/20


Sở Vương một đường bay nhanh trở về Vương Phủ của mình.



Hậu viện, Phùng Tranh đang dỗ hài tử, trong ngực ôm Thành ca nhi hơn ba tháng, ngồi bên cạnh là Thăng ca nhi sắp bốn tuổi. Thăng ca nhi vừa mới cùng đệ đệ chơi trong chốc lát, bây giờ đang chơi Cửu Liên Hoàn, cúi đầu, lộ ra gương mặt mập mạp, miệng nhỏ chu chu, ngón tay béo không ngừng đẩy tới đẩy lui, chăm chú cực kỳ.



Phùng Tranh nhìn không chớp mắt trưởng tử của mình. Năm trước đầu tháng chạp, nàng suy nghĩ cẩn thận rồi, tiến cung chuyển tin cho Lý hoàng hậu, sau đó qua nửa tháng, Lý hoàng hậu liền bị bệnh. Phùng Tranh cho rằng Lý hoàng hậu sẽ trong lúc mang bệnh cầu Hoàng Thượng gọi Thăng ca nhi tiến cung, kết quả trong cung chậm chạp không có tin tức, mà bệnh Lý hoàng hậu cũng tốt lên rồi.



Lý hoàng hậu rốt cuộc chuẩn bị khi nào mở miệng, hay là, nàng ta cảm thấy mở miệng rất khó khăn, tạm thời buông tha?



Phùng Tranh hy vọng là vế sau, nếu như Lý hoàng hậu tự mình buông tha, liền không thể coi là bọn họ đắc tội Lý hoàng hậu, sau này Vương Gia xảy ra chuyện gì, ít nhất Lý hoàng hậu cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng, nàng cũng sẽ cố gắng thuyết phục Vương Gia sửa đổi một chút tính tình. Trước kia chỉ có hai vợ chồng bọn họ, Vương Gia đùa vui ồn ào, cùng lắm thì nàng và Vương Gia cùng bị phạt, nhưng bây giờ...



"Nương, người xem!" Là Thăng ca nhi thành công tháo bỏ vòng thứ ba, cao hứng khoe khoang với mẫu thân.



"Thăng ca nhi thật thông minh." Phùng Tranh cười khen.



Thăng ca nhi toét miệng nhỏ, sau đó cúi đầu, lắc lắc Cửu Liên Hoàn với đệ đệ trong ngực mẫu thân, ý là bảo đệ đệ cũng nhìn xem. Kim Hoàn đụng nhau phát ra tiếng vang leng keng, Thành ca nhi nhìn Cửu Liên Hoàn của ca ca không chớp mắt, bỗng nhiên duỗi ra bàn tay nhỏ bé, cũng muốn chơi. Thăng ca nhi không chút do dự nhét Cửu Liên Hoàn vào trong tay đệ đệ, Thành ca nhi cười hắc hắc, hai tay nắm lấy Cửu Liên Hoàn muốn đưa vào trong miệng.



"không thể ăn!" Thăng ca nhi vội vã ngăn cản.



Phùng Tranh cười nhìn bọn nhỏ, nhưng vào lúc này, trong sân bỗng nhiên truyền đến tiếng bọn nha hoàn hành lễ, Vương Gia đã trở về. Trái tim dường như đột nhiên bị cái gì bóp chặt, khuôn mặt Phùng Tranh lập tức liền trắng bợt, theo bản năng thả Thành ca nhi lên đến trên sập, muốn ôm lấy trưởng tử, thế nhưng Thăng ca nhi không biết tâm tư mẫu thân, quay đầu chuyển tới bên cạnh đệ đệ, tiếp tục dỗ dành đệ đệ, ngồi đưa lưng về phía mẫu thân.



Phùng Tranh chỉ có thể sờ sờ bả vai nhỏ của nhi tử, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phùng Tranh nhanh chóng véo véo hai gò má, đau đến hai má nóng bừng, chỉ có như vậy, mặt nàng mới có thể màu đỏ, mới có thể không khiến Vương Gia sinh nghi, về phần Vương Gia vì sao sớm trở về... Phùng Tranh quay đầu nhìn cửa ra vào, lại nghe tiếng bước chân vội vàng này đứng ở sau màn cửa, dường như đang do dự cái gì, sau một lát người mới tiến vào. Phùng Tranh kịp thời lộ ra nụ cười vui mừng, hỏi: "Vương Gia sao sớm như vậy đã trở về?"


Thăng ca nhi nhìn qua mẫu thân, tưởng tượng dáng vẻ đệ đệ muội muội cùng nhau hâm mộ hắn, liền càng ngày càng chờ mong tiến cung cùng Hoàng tổ phụ.



Nhi tử còn nhỏ, dễ dụ, đi vào cung, Lý hoàng hậu khẳng định có càng nhiều biện pháp dỗ dành nhi tử vui vẻ, Phùng Tranh ôm chặt nhi tử, cái gì tiền đồ đều không để ý, chỉ cầu nhi tử trong cung sống vui vẻ, chỉ cầu nhi tử vô bệnh vô tai, chỉ cầu, nhi tử có thể sớm ngày quay về bên cạnh mình, đừng quên người mẫu thân này thôi.



Đêm đó, Thăng ca nhi và phụ vương mẫu thân cùng nhau ngủ, cùng phụ vương chơi mệt rồi, thằng bé dựa vào ở trong ngực mẫu thân, ngọt ngào thiếp đi.



"thật xin lỗi." Sở Vương từ phía sau ôm lấy thê tử, khàn giọng nói, " Là ta vô dụng."



Phùng Tranh làm sao sẽ trách trượng phu? Nàng chỉ cầu trượng phu vĩnh viễn mơ mơ màng màng, vĩnh viễn đừng biết rõ Lý hoàng hậu sau khi ra hiệu cho nàng mới "phát bệnh".



Hai vợ chồng bởi vì một người giấu giếm mà cảm thấy tự trách, bởi vì một người không thể giúp nàng lưu lại nhi tử mà áy náy, tuy cả hai đều không nỡ bỏ nhi tử, nhưng đều không ảnh hưởng gì đến tình cảm của cả hai. Mặt khác ba tòa Vương Phủ liền không giống nhau, Tứ hoàng tử Cung Vương phủ, Cung Vương và Vương Phi Lý Mộc Lan vẫn ghét nhau như thường, nhưng bị chuyện tảo triều kích thích, Cung Vương bỗng nhiên cũng muốn môt đứa con trai, không cầu phụ hoàng dưỡng dục, chỉ là không muốn thua bất kỳ một vị huynh trưởng nào, đáng tiếc hắn muốn nhi tử, Lý Mộc Lan lại không muốn sinh, ngược lại ghét bỏ Cung Vương đêm nay lại có thể xúc động muốn hai lần, hại nàng phải tắm nhiều hơn một lần.



Duệ Vương Phủ, Duệ Vương lần nữa bước vào chính viện Vương Phi, hắn cũng muốn nhi tử, Duệ Vương phi cũng muốn, hai vợ chồng hiếm thấy hòa hài một lần.



Thọ vương phủ, đêm khuya yên tĩnh, Tống Gia Ninh vừa thay chị dâu Phùng Tranh khó chịu, vừa vì chính mình lo lắng, tựa ở trong ngực nam nhân nhà mình, thấp thỏm nói: "Phụ hoàng, giống như rất thích Chiêu Chiêu..." Nữ nhi lớn lên xinh đẹp như vậy, hồi tưởng lại dáng vẻ Tuyên Đức Đế ôm nữ nhi yêu thích không buông tay, Tống Gia Ninh sợ hãi ngày nào đó Tuyên Đức Đế cũng hạ chỉ đoạt Chiêu Chiêu của nàng.



Tiểu vương phi vừa ngốc vừa đáng yêu, Triệu Hằng im lặng, cuối cùng trấn an mà sờ sờ đầu nàng: "sẽ không, yên tâm."



Phụ hoàng không có rãnh rỗi như vậy, chính thức phải nuôi Thăng ca nhi, là Lý hoàng hậu chỉ lớn hơn hắn một tuổi.



Nghĩ đến Lý hoàng hậu, ánh mắt Triệu Hằng chuyển sang lạnh lẽo.