Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 28 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Đêm 15, chân trời một vầng trăng bạc treo trên cao, đêm lạnh gió rét, tỏ rõ trăng này càng tròn sáng hơn.



Ngự Hoa Viên dưới ánh trăng mười bước một đèn, đường mòn hoa viên lúc rộng lúc hẹp, bất tri bất giác liền biến thành Đoan Tuệ công chúa, Đình Phương đi tuốt ở đằng trước, Lan Phương, Lan Phương ở giữa, Tống Gia Ninh và Triệu Hằng đi đằng sau. Bên cạnh chính là Hoàng Thượng tương lai, Tống Gia Ninh kích động đều không cảm thấy lạnh, hai tay bưng lò sưởi, mắt hạnh ngắm đông ngắm tây, chính là không dám nhìn Triệu Hằng từ đai lưng trở lên.



Khoảng cách tỷ thí bắt đầu từ chiếc hoa đăng đầu tiên sau khi vẫn còn đi dạo, Đoan Tuệ công chúa, Đình Phương tránh hiềm nghi mà dừng bước, bốn người Tống Gia Ninh tự nhiên cũng dừng lại. Đại cung nữ Bảo Bình của Đoan Tuệ công chúa và thuận theo thái giám tùy tùng Phúc công công đi theo Triệu Hằng nhanh đi qua, hai người sóng vai đứng ở dưới đèn, Phúc công công giám sát, Bảo Bình chịu trách đọc đề: "Phần cuối có chữ niên 年, phần đuôi có chữ tuế 岁, còn có cả chữ ngư 鱼 và chữ mễ 米. Câu trả lời phải là một chữ."



Đoan Tuệ công chúa ngửa đầu suy nghĩ, ba vị cô nương Quách gia cũng có tất cả khí độ, cố gắng phá đề.



Triệu Hằng rủ mắt, nhìn Tống Gia Ninh ôm lò sưởi đồng đỏ nhỏ, hình dáng suy nghĩ nghiêng đầu về phía hắn. Ánh mắt ngoài ý muốn chống lại, Triệu Hằng đang do dự có nên nhắc nhở nàng hay không, Tống Gia Ninh lại giống như bị phỏng rút lại suy nghĩ, khuôn mặt tinh xảo cơ hồ hoàn toàn bị lông cáo trên cổ áo che chắn, cùng lúc đó, được Đình Phương nhắc nhở Đoan Tuệ công chúa cao hứng báo ra đáp án: "chữ lân 鳞, nghĩa là vảy cá!"



Bảo Châu cười gật đầu, Phúc công công liền ở trên sổ ghi một số.



Phúc công công đã ghi xong, Tống Gia Ninh mới vừa vặn kịp phản ứng đáp án vì sao là lân, nghiêm trang gật gật đầu



Triệu Hằng quay đầu nhìn một bên.



Mọi người tiếp tục đi về phía trước, đố đèn thứ hai đã đến: "Hang không đáy, là một thành ngữ."



Giọng Bảo Châu vừa dứt, Tam cô nương Vân Phương lập tức nhấc tay, cao giọng đọc: "Sâu không lường được!"



đang giải, Phúc công công một lần nữa ghi cho hai vị cô nương Quách gia một thắng.



Thua liền hai lần, Tống Gia Ninh lo sợ bất an liếc trộm Tam hoàng tử, thoáng nhìn khóe môi mím chặt ở một bên mặt của thiếu niên lạnh lùng, trái tim Tống Gia Ninh run lên, bất an cúi đầu. Mặc dù nguyên nhân thua không chỉ riêng là của một mình nàng, Tam hoàng tử cũng không có đoán được, nhưng người ta nhất định sẽ trách nàng đần, nàng cũng không biết làm sao mà.



" Muốn thắng?"



Bên tai đột nhiên truyền đến hai chữ trong trẻo trầm thấp, Tống Gia Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt Triệu Hằng lạnh như nước, không có bất kỳ tâm tình phập phồng nào nhìn nàng. Xác định Tam hoàng tử thật sự đang hỏi mình, Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, lo lắng không yên hỏi ngược lại: "Điện hạ muốn thắng sao?" nàng có thể cùng Nhị tỷ tỷ Lan Phương đổi lại, Nhị tỷ tỷ học vấn tốt, cơ hội giúp Tam hoàng tử thắng càng lớn.



Quan tâm nàng muốn, Triệu Hằng lại không dựa theo suy đoán của nàng, chỉ nói hai chữ: "Ngươi đoạt."
Để tránh bốn nữ nhân trong đình nghi kỵ, Triệu Hằng cong nắm tay trái lại, vẻ mặt như thường đi đến một bên đình nghỉ mát, đưa lưng về phía bốn nữ nhân, một mình ngắm trăng.



Tống Gia Ninh nhanh chóng ăn kẹo, vào trong đình tụ hợp với mọi người.



"nói nhỏ với Tam điện hạ hả?" Đoan Tuệ công chúa hồ nghi hỏi.



Tống Gia Ninh nửa thật nửa giả nói: "Ta ăn một viên kẹo dương mai, Tam điện hạ hỏi ta đang làm cái gì."



Đoan Tuệ công chúa nhỏ giọng nói thầm một câu "heo tham ăn".



Tống Gia Ninh giả vờ không nghe thấy, mắt chăm chú nhìn Tam hoàng tử ngoài đình, nghĩ đến tự mình lại có thể chia cho Hoàng Thượng tương lai hai viên kẹo, đột nhiên cảm thấy Tam hoàng tử dường như cũng không có đáng sợ như vậy.



Nghỉ chân một lát, mọi người tiếp tục đoán câu đố, Tống Gia Ninh đoạt nhanh, Triệu Hằng không gì không biết, hai người đánh đâu thắng đó, khônggì cản nổi. Luôn thua, Đoan Tuệ công chúa hào hứng càng lúc càng mờ nhạt, lại tới trước một chiếc hoa đăng, Đoan Tuệ công chúa giả bộ buồn ngủ ngáp một cái, mỏi mệt nói: "Ta mệt rồi, đây là đề cuối cùng, đoán xong chúng ta liền giải tán thôi."



không phải là mấy lượng bạc thôi ư, nàng thưởng Tống Gia Ninh là được rồi.



Tống Gia Ninh mặc kệ những cái kia, Bảo Châu đọc xong câu đối đề " Yên tỏa trì đường liễu (1)", nàng không chút nghĩ ngợi liền đoạt, đoạt xong mới chú ý tới bầu không khí không đúng lắm, đặc biệt là Đoan Tuệ công chúa, vừa rồi còn nói mệt, vậy mà lúc này trả lời đề giống như hai mắt sáng lên, nhìn có chút hả hê nhìn nàng: "Gia Ninh biểu tỷ, ngươi là quá muốn thắng bạc, vẫn còn quá tín nhiệm Tam ca ta? Câu đối này đến nay vẫn chưa có người nào đối được."



(1) 烟锁池塘柳:Câu này khó ở chỗ năm chữ này đều có một chữ trong Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ở trong, ý cảnh là hồ nước yên tĩnh và cây liễu ven bờ, có sương khói vờn quanh.



Tống Gia Ninh mắt choáng váng, quay đầu nhìn Triệu Hằng.



Đáy mắt Triệu Hằng cực lạnh, hắn có thể trả lời, nhưng năm chữ, hắn nói không nên lời, trừ phi lắp bắp.



hắn không muốn cho bất kỳ người nào nghe được hắn nói như vậy.



hắn chậm chạp không nói, Tống Gia Ninh chỉ xem là hắn trả lời không được, nhưng đề đã đoạt, vì không muốn ném mặt mũi Hoàng Thượng tương lai, Tống Gia Ninh cắn răng, cúi đầu tự mình nghĩ, vắt hết óc, thật đúng là làm cho nàng nghĩ đến một câu, rất cao hứng, câu đối mới vừa hiện ra trong đầu liền thốt ra: "tôm chiên ở Hàng Châu!"