Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 62 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Ở Thọ vương phủ, Đàm Hương Ngọc phạm sai lầm là ảnh hưởng đến thể diện Quốc Công Phủ, nhưng đến Quốc Công Phủ, Đàm Hương Ngọc chính là liên quan đến huynh muội Quách Kiêu, Đình Phương. Giờ này khắc này, Thái phu nhân chỉ thấy may mắn khi Lâm thị sớm đã ôm Mậu Ca Nhi đi ra, nếu khôngĐoan Tuệ công chúa ở ngay trước mặt Lâm thị vạch trần chuyện xấu của Đàm Hương Ngọc, Lâm thị sẽcoi thường trưởng tôn, trưởng tôn tâm cao khí ngạo sẽ hờn dỗi, cảm thấy mình bị mất mặt trước mặt kế mẫu.



Mặc kệ trưởng tôn nghe thấy hay không nghe thấy, trước khi trưởng tôn vào nhà, Thái phu nhân nghiêm nghị trừng Đoan Tuệ công chúa, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, cười hỏi Đoan Tuệ công chúa: "Ngày hôm nay mấy đứa chơi bịt mắt, ai bị bịt mắt nhiều nhất?"



Đoan Tuệ công chúa thích Quách Kiêu lại sợ hắn, đặc biệt là bởi vì Tống Gia Ninh mà bị răn dạy mấy lần, nên Đoan Tuệ công chúa không dám nhận khi dễ Tống Gia Ninh ngay trước mặt Quách Kiêu nữa, mà Đàm Hương Ngọc là biểu muội ruột của Quách Kiêu, Đoan Tuệ công chúa liền cảm thấy Quách Kiêu nhất định sẽ càng bảo vệ Đàm Hương Ngọc, vội theo quá phu nhân nói: "Gia Ninh biểu tỷ, nàng dễ đoán nhất."



Thái phu nhân nở nụ cười.



Nha hoàn vén màn cửa, Quách Kiêu bước đi vào, khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một, không giận mà uy.



Thái phu nhân hiếu kỳ nói: "Sao sớm như vậy đã trở lại rồi?"



Quách Kiêu mắt nhìn thân muội muội Đình Phương, ánh mắt nhu hòa chút ít: "Ngày kia muội muội xuất giá, con về sớm chút, ờ cùng muội ấy nhiều hơn."



Đình Phương lập tức ướt khóe mắt.



Thái phu nhân cảm khái gật đầu: "Đúng rồi, vậy huynh muội các con đi nói chuyện riêng với nhau đi."



Quách Kiêu liền dẫn muội muội rời đi, Đàm Hương Ngọc khuôn mặt tái nhợt, chủ động đi theo sau lưng Đình Phương.



Đàm Hương Ngọc đến Quốc Công Phủ làm khách, buổi tối ở tại Ngọc Xuân Cư của Đình Phương, lúc này tuy rằng nàng không muốn gặp nhất chính là Quách Kiêu, nhưng lại không thể không đi theo. Đình Phương và huynh trưởng đi song song nhau, trộm nhìn lén huynh trưởng vài lần, thấy huynh trưởng sắc mặt tái xanh, nhất định là nghe được lời Đoan Tuệ công chúa cười nhạo biểu muội, trong lòng nàng bất an, sợ huynh trưởng nổi giận.



Nhưng Quách Kiêu cái gì cũng không nói, bảo Đàm Hương Ngọc quay về phòng nàng ta, hắn một mình nói chuyện với muội muội.



"Ca ca, biểu muội chưa chắc là cố ý, huynh đừng nóng giận." Nếu như nhìn ra huynh trưởng hiểu rõ tình hình, Đình Phương nhịn không được thay biểu muội nói chuyện. Mưu toan câu dẫn Thọ vương, bao nhiêu tội danh, nàng không quá tin tưởng biểu muội là cái loại người này, huống chi Đoan Tuệ công chúa khi dễ người là chuyện thường, lần này nói không chừng cũng là Đoan Tuệ công chúa đoán thôi.
Đàm cữu mẫu trong lòng bất ổn, nhắm mắt nói: "Còn không phải là chuyện biểu muội ngươi bị gió thổi khăn đi, ta..."



Phu nhân cúi đầu nói nói dông dài rất nhiều, Quách Kiêu mặt không thay đổi lắng nghe, nghe nghe bỗng nhiên nhớ lại khi còn bé. Mẫu thân qua đời, hắn cũng chỉ là một hài tử, sẽ nhớ mẫu thân, nghĩ đến sẽ khóc. Khi đó hắn chỉ khóc ở trước mặt hai người, một là tổ mẫu, một chính là mợ bên cạnh.



Quách Kiêu vĩnh viễn nhớ đến lúc mợ dịu dàng dỗ dành hắn đừng khóc, nhớ lúc mợ khom lưng yêuthương giúp hắn lau nước mắt, bởi vậy, hắn biết bên dưới sự quan tâm của mợ quan tâm cất giấu mộtmặt khôn khéo, vì chút chiếu cố kia, hắn sẵn lòng giúp đỡ mợ một chút, giúp đỡ người nhà mẹ đẻ mẫu thân một chút.



Nhưng hắn không thể khoan nhượng biểu muội lợi dụng Quốc Công Phủ câu dẫn nam nhân.



"Mợ yên tâm, ta tin tưởng cách làm người của biểu muội, nhưng tình ngay lý gian, sau này người sang đây thăm ta, biểu muội liền ở nhà đi. Ngoài ra, biểu muội tuổi lớn rồi, mợ sớm chọn cho biểu muội mối hôn sự tốt, có người chọn thích hợp, người nói với ta một tiếng, kinh thành đệ tử ta đều có chỗ nghe thấy, ta giúp biểu muội kiểm định."



Nhìn phu nhân bên cạnh, Quách Kiêu bình tĩnh nói, bình tĩnh lại không cho cự tuyệt.



Khuôn mặt Đàm cữu mẫu, trắng xanh không còn chút máu.



Tác giả có lời muốn nói:



Gia Ninh: muốn đi Vương Phủ.



Triệu Hằng: nhớ ta như vậy à?



Gia Ninh: người ta là nhớ trái cây!



Triệu Hằng đột nhiên cảm thấy ngực có chút đau.