Quốc Sắc Sinh Hương
Chương 64 :
Ngày đăng: 13:37 30/04/20
Người chậm cần bắt đầu sớm, tự biết võ nghệ không bằng huynh trưởng, phân tổ vừa kết thúc, Quách Phù liền dẫn theo Song nhi, Quách Thứ cũng dẫn theo Vân Phương sớm một bước lên núi, một người giành đường núi chính giữa, một người giành đường núi bên trái, để lại cho Quách Kiêu con đường dường như khó đi bên phải. Quách Kiêu cũng không so đo, một tay cầm cung, tìm tòi nghiên cứu hỏi kế muội cùng tổ với hắn: "Sao mặt lại trắng như vậy, sợ ta thua à?"
Tống Gia Ninh lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: " Tiễn thuật của đại ca cao siêu, nhất định sẽthắng."
Nhưng trong lòng lại đang do dự, vẫn chưa có lên núi, nàng có thể tìm lý do sớm trở về không?
"đi thôi." Quách Kiêu thản nhiên nói, ánh mắt rời khỏi gương mặt tái nhợt của nàng. Nếu như nàng thậtlòng thật dạ khen hắn, hắn có lẽ sẽ cao hứng, nhưng nàng ngay cả cùng hắn lên núi cũng sợ...
Nhìn đường phía trước, Quách Kiêu thật sự nghĩ mãi không thông, huynh muội ở chung gần ba năm rồi, hắn cũng không có khi dễ nàng, kế muội rốt cuộc đang sợ cái gì?
Nam nhân sau lưng, Tống Gia Ninh hơi mím môi, cuối cùng vẫn đi theo. Tránh ở chung một mình với Quách Kiêu chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất, nhưng làm gì có nhiều vạn nhất như vậy? hiện tại hắn là huynh trưởng trên danh nghĩa của nàng, Quách Kiêu có thèm muốn thân thể của nàng, cũng sẽ khôngđộng tâm với muội muội trong nhà? Huống chi, vào kinh lâu như vậy, Quách Kiêu chưa bao giờ biểu lộ loại ý tứ này đối với nàng.
Tống Gia Ninh lặng yên tự an ủi bản thân, sắc mặt dần dần khôi phục bình thường, nhưng vẫn khôngdám thân cận Quách Kiêu quá, tận lực bảo trì khoảng cách khoảng năm bước. Chân núi địa thế bằng phẳng, Quách Kiêu quay đầu lại nhìn mấy lần, thấy Tống Gia Ninh theo kịp, hắn liền bắt đầu lưu ý con mồi. Núi Thanh Tuyền cũng không cao, không có mãnh thú, chỉ có chim Tước, thỏ rừng cùng các món ăn dân dã thông thường, Quách Kiêu mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, đi tới đi lui, hắn bỗng nhiên giơ tay lên.
Tống Gia Ninh kiếp trước đã từng đi săn cùng hắn, biết rõ đây là lại ý bảo nàng dừng lại, lập tức dậm chân, khẩn trương nhìn quét chung quanh.
Quách Kiêu từ trong túi đựng tên phía sau lưng rút ra một mũi tên, sau đó nghiêng người sang hướng phía bên phải, Tống Gia Ninh nhìn theo phương hướng hắn nhắm. Ngày mùa hè cây trong rừng tươi tốt, Tống Gia Ninh ngẩng đầu, híp mắt cố gắng tìm kiếm, rốt cuộc ở trong một phiến cành lá phát hiện mộtcon chim tước núi lông màu đen, gần như cùng lúc đó, mũi tên của Quách Kiêu nhanh chóng bắn ra.
"Đông" một tiếng, con chim tước núi rơi xuống đất, đập đập cánh, không tới hai cái liền bất động.
Quách Kiêu không chậm không vội đi tới, xoay người bắt lấy, trước bẻ gãy cây tiễn, dùng sợi dây trói lại hai cái đùi con chim tước núi, lại giao cho Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn đưa tay nhận.
Quách Kiêu ngoài ý muốn nhìn nàng: "không sợ?" hắn lần đầu tiên mang con mồi về nhà, ngay cả Tam muội muội rất lớn gan cũng do dự thật lâu mới dám cầm loại con mồi chết này.
Tống Gia Ninh căn bản nói không ra lời, kiếp trước hắn như vậy, hiện tại nàng là kế muội của hắn, hắnlại như vậy, hắn tại sao có thể, hắn...
Nước mắt lăn xuống, Tống Gia Ninh khóc, bắt đầu chỉ là im lặng rơi lệ, khóc thút thít, muốn ngừng cũng ngừng không được, trong đầu tất cả đều là mịt mù tăm tối của kiếp trước, là tuyệt vọng bàng hoàng đời này. Nơi đây không tính là hoang sơn dã lĩnh, nhưng bốn phía không người, Quách Kiêu thật muốn cưỡng bức nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ? khí lực hắn lớn như vậy, nàng...
Nhưng vào lúc này, trên người chợt buông lỏng.
Tống Gia Ninh khiếp sợ quên luôn khóc, mở to mắt, ánh mắt mơ hồ, chỉ thấy một bóng người lần nữa tới gần, Tống Gia Ninh bản năng muốn trốn, còn chưa kịp động, bả vai đột nhiên bị người bắt lấy, sau đó đỡ nàng lên. Nước mắt trong mắt rớt xuống, Tống Gia Ninh rõ ràng nhìn thấy Quách Kiêu ngồi ở bên cạnh nàng.
Nàng không dám nhìn lên trên, cúi đầu, các loại ý niệm trong đầu trong đầu hiện lên, hắn kéo nàng, là buông tha cho nàng sao?
"Khóc cái gì?" bên tai vang lên tiếng chất vấn lạnh lùng của hắn.
Tống Gia Ninh hoang mang lo sợ, không biết nên nói như thế nào.
"nói." Thanh âm hắn bỗng nhiên tăng thêm, như là tức giận.
Tống Gia Ninh giật mình, bối rối luống cuống nói: "Muội, phía sau lưng muội đau..."
Quách Kiêu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn phía sau nàng, chỉ thấy trên tiểu sam màu hồng nhạt của nàng, lại có thể ghim mấy viên đá lớn nhỏ cỡ trứng gà, ngay cả nàng ngồi ngồi dậy không có rơi xuống, đủ thấy ghim nhiều bao nhiêu. Nhìn lại khuôn mặt tái nhợt của nàng một chút, trên mặt lưu lại nước mắt ủy khuất, Quách Kiêu rốt cuộc đã hiểu, nàng vừa nãy như vậy, là đau cực kỳ.
cô nương nũng nịu nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, làm sao chịu được loại khổ này?
Cơn giận dữ trong ngực tan thành mây khói, Quách Kiêu đưa tay, cẩn thận từng li từng tí lấy mấy viên đá xuống dưới, tiện tay vứt xuống dốc núi.