Quốc Sắc Sinh Hương
Chương 72 :
Ngày đăng: 13:37 30/04/20
An quốc tự chính là Quốc tự của Đại Chu, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, trong chùa đền điện nguy nga, có núi có tháp có hồ, cảnh sắc tú lệ không thua gì Giang Nam. Hồ nước trong chùa được đặt tên là Tháp Ảnh Hồ, vòng quanh bờ hồ có tám cái đình nghỉ mát, sân viện để giảng kinh ở phía bắc giống như sao vây quanh trăng (1). Thái phu nhân và Lỗ lão thái thái liền hẹn gặp nhau ở trong một đình nghỉ mát.
(1) Gốc là 众星捧月 nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Chủ tớ Lỗ gia tới sớm, trước chiếm được một đình nghỉ mát. Để tỏ lòng thành ý, Lỗ lão thái thái và cháu dâu trưởng tôn Phương thị ngồi ở trong lương đình nghỉ ngơi, phái Lỗ Trấn đi tới trước cửa núi chờ mọi người Quách gia. Thẳng đến lúc này, Lỗ Trấn rốt cuộc mới có thêm vài phần khẩn trương muốn nhìn thấy vợ, lo lắng cho mình lớn lên không được xinh đẹp làm Tứ cô nương chướng mắt, lại hiếu kỳ Quách gia Tứ cô nương lớn lên cao hay thấp mập hay ốm.
Bọn họ giống như thần đứng một bên cửa núi, trông mong nhìn qua quan đạo, đợi khoảng hai khắc đồng hồ, rốt cuộc nhìn thấy một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm đi qua, cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe là một nam nhân. Tới gần, Lỗ Trấn nhận ra, nam nhân trên ngựa, chính là Thế tử Vệ Quốc Công phủ hắn từng gặp mặt một lần a!
Lỗ Trấn vô thức kéo nhẹ áo bào, không đợi xe ngựa Quốc Công Phủ dừng hẳn, hắn liền bước nhanh qua, hành lễ với Quách Kiêu: "Lỗ Trấn gặp qua Thế tử."
Quách Kiêu liếc hắn một cái, giọng bình thản nói: "Lỗ huynh khách khí, ngươi hơn ta một tuổi, gọi ta Bình Chương là được rồi."
nói xong trở mình xuống ngựa.
Lỗ Trấn không ngờ tới Thế tử gia vậy mà bình dị gần gũi như thế, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không có thành thật đến mức thật sự gọi thẳng tên chữ của người ta.
Trong xe ngựa, nghe được tiếng của Lỗ Trấn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh nhất thời đỏ lên, Vân Phương ôm lấy cánh tay nàng nhỏ giọng trêu ghẹo: "Nghe một chút đi, Lỗ công tử chạy qua bên này đón chúng ta, nhất định là vội vã muốn gặp Tứ muội muội đó."
Tống Gia Ninh mắc cỡ không biết nên nói cái gì, hai đời lần đầu tiên có loại trải nghiệm này.
Thái phu nhân giận Vân Phương, thấp giọng dặn dò: "Chút nữa ổn trọng chút, không cho phép ăn nóibậy bạ."
"Biết rồi biết rồi, con đi xuống trước." Vân Phương cười nói, dẫn đầu thò ra xe ngựa.
Tống Gia Ninh cũng vểnh tai.
Lỗ Trấn không vui lắm nói: "Khi đó lễ mừng năm mới, quản sự kéo hai đầu heo vào phủ, gã sai vặt trước khiêng một con lên đi vào, còn con kia thì kéo xềnh xệch, nơi ta muốn kéo nó về vốn là..."
Vân Phương che miệng cười trộm, Tống Gia Ninh quay đầu sang một bên, rụt rè mà nhịn cười.
Quách Kiêu phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ vẫy tay một con thuyền khác trên bến tàu. Tháp Ảnh Hồ vắt ngang từ nam đến bắc An quốc tự, trong hồ có một đảo nhỏ, đảo mặc dù không lớn, nhưng phía trên trải rộng kỳ thạch các nơi, chính giữa còn có một hồ Trường Sinh, lão rùa bên trong nghe nói đã sống hơn một nghìn năm, bởi vậy khách hành hương du tự, đều đi lên trên đảo nhìn xem.
Chèo thuyền chính là người goá vợ bị câm điếc dưới chân núi, chủ trì An quốc tự thương cảm hắn, phân cho hắn công việc này. Người goá vợ trong nhà có nhi tử bảy tuổi, gọi là Thạch Đầu, có đôi khi ở trong nhà chơi một mình, có đôi khi sẽ theo phụ thân cùng làm việc, hôm nay Thạch Đầu cũng tới, cha nó chống thuyền, nó câu thúc ngồi ở mũi thuyền, mắt to từng cái đảo qua bốn người Quách Kiêu.
Tống Gia Ninh thấy thằng bé nhìn mình, mắt to đen lúng liếng, nàng cười nhẹ.
Nhưng Thạch Đầu cúi đầu xuống, xoay qua chỗ khác tự mình chơi, tay trái lần nữa duỗi vào túi áo trong tay áo, chỗ đó có năm đồng tiền, tối hôm qua nam nhân xa lạ này nói, chỉ cần nó đẩy hai tiểu thư xinh đẹp này xuống nước, chờ hắn xuống núi, sẽ một lần nữa cho nó năm đồng tiền, lại mời nó ăn gà nướng.
Nghĩ đến tối hôm qua ăn vụng con gà quay kia, nước miếng Thạch Đầu lại chảy ra.
Nó muốn ăn gà nướng.
Thuyền chạy, Thạch Đầu vụng trộm nhìn chằm chằm hai vị tiểu thư này, thấy các nàng đơn độc đứng ở bên này nó nhìn cá, Thạch Đầu nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu đi tới.
Tống Gia Ninh nhìn thấy thằng bé rồi, thấy thằng bé dường như muốn từ phía sau các nàng đi qua, nàng liền không để ý, tiếp tục tìm kiếm cá bơi trong nước, vừa thoáng nhìn một bóng dáng, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một lực lớn! Tống Gia Ninh kinh hô một tiếng, bản năng muốn bắt lấy cái gì, nước hồ mát lạnh làm mất đi bốn phương tám hướng vọt tới...
Sau nhất thời hoảng loạn, Tống Gia Ninh thình thịch giãy giụa, khó khăn xoay người lại, nhìn thấy Lỗ Trấn là người đầu tiên chạy tới bên này, nhảy xuống. Vị hôn phu tới cứu mình rồi, Tống Gia Ninh lập tức không có sợ như vậy nữa, nhưng mà sau một khắc, liền nhìn thấy Lỗ Trấn vỗ cánh tay bơi tới chỗ Tam tỷ tỷ Vân Phương, đảo mắt liền ôm Vân Phương vào trong lòng.