Quốc Sắc Thiên Hương
Chương 1 : Trong thành phố vừa xuất hiện một tên gian thương
Ngày đăng: 11:22 30/04/20
Edited by Cigar.
Ngày hôm nay là một sớm đầu thu năm 2005, trên mặt đất nơi ngã tư đường phủ một tầng lá rụng vàng rực, mấy cửa hàng bán đĩa đầu đường cuối ngõ của thành phố Mặc Huyền nho nhỏ không biết phiền mà liên tục phát những bài hit của những ngôi sao đang nổi như S.H.E,…
Những người dân Mặc Huyền đó giờ vốn nhàn nhã song hôm nay thật hiếm thấy khi ai cũng vội vội vàng vàng, kết thành đám đông chạy ùa về cùng một hướng.
Nơi đó là một chỗ hẻo lánh ở phía Nam thành phố. Khi những khu vực khác trong thành phố tiến hành xây dựng tàu cao tốc theo chính sách “bỏ cũ xây mới” của quốc gia, Nam thành vốn từng là trung tâm kinh tế – giải trí của thành phố Mặc Huyền lại dần dần bị “đoàn tàu của thời đại” bỏ lại phương xa.
Người dân Mặc Huyền đã quen gọi nơi này là thành cũ, còn nơi bọn họ sinh sống gọi là thành mới. Hai thành phố chỉ cách nhau một con đường làm ranh giới, lại giống như xuyên qua thời gian kéo dài cả một thế kỷ.
Thành mới nhà lầu cao san sát, đường phố rộng lớn sạch đẹp, công tác xanh hóa hoàn chỉnh, mấy cửa hàng ven đường thậm chí có cả lối nhỏ dành riêng cho người đi bộ mua sắm, thứ mà mười mấy năm sau mới thông dụng.
Còn thành cũ nằm ở phía Nam. Đường trong thành cũ vẫn lợp bằng đá tảng, rêu xanh sinh trưởng giữa những khe hở không biết đã cắm rễ cách đây bao nhiêu năm, năm này qua năm khác tiếp tục nảy mầm, xếp thành tầng tầng xanh thẫm. Hai bên đường đá là những căn nhà cổ kính tường trắng ngói sậm màu, nối nhau bằng một ngõ quanh uốn lượn sâu hút.
Nơi này là một góc bị thời đại lãng quên, nếu phía cuối con ngõ đột nhiên xuất hiện một nàng cung nữ vận cổ phục, tay cầm tán dù làm bằng giấy dầu cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Nơi cuối con ngõ tất nhiên là không có cung nữ nào, phía cuối con đường quanh co khúc khuỷu này chỉ có một gánh hát mà hễ là người thành Mặc Huyền thì không ai không biết.
Gánh hát Mặc gia rất có danh vọng ở thành phố Mặc Huyền, nhưng không ai biết gánh hát này khai trương tự khi nào, nó và thành phố Mặc Huyền cùng tên, chủ nhân của nó lấy chữ Mặc làm họ. Trong ấn tượng của những người dân Mặc Huyền thế hệ trước, ở thời điểm bọn họ còn bé, gánh hát Mặc gia cũng đã chiếm dụng tòa nhà rộng gần 1 hecta kia. Mỗi ngày tiếng hát, tiếng đàn đều vang không ngừng, trình diễn những kịch bản lặp đi lặp lại chỉ tại Mặc Huyền mới có.
Vở diễn của gánh hát Mặc gia cứ xướng hết năm này đến năm khác, mưa gió cũng không nghỉ, những ngày lễ Tết còn nhiều hơn, vẫn diễn cho tới hôm nay.
Trên thân mình nó phủ kín tro bụi của lịch sử, cùng thành cũ cổ kính này hoàn toàn hòa hợp nhất thể.
Song những điều này cũng không tài cán đến mức có thể mang đến đãi ngộ đặc thù cho gánh hát.
Mùa thu năm 2005, dự án khai phá Nam thành của thành phố Mặc Huyền bị treo đã nhiều năm rốt cuộc khởi động.
Diện mạo đều là trời sinh thiên dưỡng, nhiều năm chăm học khổ luyện sao có thể nói là không có tiền đồ?
Tiểu Đậu cúi đầu nghe mắng đầy một bụng bực tức, bất thình lình bị ăn một cái búng trán, ngẩng đầu thì nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười, trước mắt sáng ngời: “Đại sư ca!”
“Thiếu Thiên, con đã đến rồi.” Mặc bầu gánh đối với đại đệ tử này đó giờ vẫn luôn hòa nhã yêu thích, cũng không mắng chửi tiếp, gật gật đầu với thiếu niên cao gầy trước mặt. “Mau vào chuẩn bị đi, yến hội sáu giờ bắt đầu, đúng sáu giờ cho dù như thế nào cũng phải bắt đầu diễn.”
Lý Thiếu Thiên chưa tiến vào, quay đầu mọi nơi nhìn nhìn: “A Ly vẫn còn chưa về?”
Mặc bầu gánh bình tĩnh ừ một tiếng: “Con không cần phải quan tâm, đi mặc đồ diễn trước đi, ta đã cử người ra ngoài tìm nó rồi.”
“Con mới từ quán bar nơi con làm trở về, trên đường có gặp mấy bạn học của A Ly. Sư phụ ngài không cần sốt ruột, con đi tìm em ấy, bảo đảm không lỡ việc của ngài.” Lý Thiếu Thiên cười nói xong, quay đầu, cước bộ nhanh nhẹn chạy đi.
Mặc bầu gánh không có ngăn hắn, hơn nữa sắc mặt hòa hoãn không ít.
Tiểu Đậu vỗ tay nói: “Thật tốt quá, đại sư ca đi tìm, nhị sư ca khẳng định sẽ trở về, sư phụ ngài không cần lo lắng.”
Mặc bầu gánh liếc mắt một cái: “Nói nhảm gì ở đây nữa, còn không mau ra sau đài hỗ trợ!”
Tiểu Đậu thè lưỡi, nhanh như chớp chạy vào sân.
Bên trong viện, cánh cửa đỏ thẫm, hành lang treo đèn lồng cả một đường, xung quanh tràn ngập tiếng người cười vui, dây đàn uyển chuyển, sáo tiêu cùng kèn, quả nhiên là một cảnh tượng phồn hoa. Mấy năm nay khi mà hí khúc dần dần tuột dốc, đã nhiều năm trôi qua nhưng chưa từng có lần nào náo nhiệt giống như vậy. Giống như muốn gánh hát cổ xưa này đốt cháy que diêm cuối cùng còn sót lại, phát ra ánh lửa, trước một khắc dập tắt cũng phải phát ra vinh quang chói mắt nhất.
(1): Nguyên văn: Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong (屋漏偏逢连夜雨, 船迟又遇打头风). Giải nghĩa: phòng dột còn phải trải qua suốt đêm mưa, thuyền đã đến trễ còn phải đi ngược gió. Hàm ý: hoạ vô đơn chí, tai hoạ đến dồn dập.
(2): Như mộc xuân phong: Được khai sáng, được cảm hóa hay nhận được điều bổ ích khi ở chung với người có đức hạnh cao thượng, học thức cao.