Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 114 : Tôi không có, không phải tôi, đừng tìm tôi

Ngày đăng: 11:23 30/04/20


Edited by Cigar.



“A Ly ——” Trần Uy cơ hồ nước mắt hai hàng, hai mắt đều đỏ lên, hắn tìm được ống kính máy quay, lấy góc độ hoàn mỹ không chê vào đâu được chớp chớp hai mắt xinh đẹp của bản thân. “Hoạn nạn gặp chân tình, tôi thật không biết phải cảm ơn cậu như thế nào.”



“Không cần phải cảm ơn tôi, tôi còn để lại hai trăm đồng.” Mặc Lý chẳng hề để ý nói.



Cậu càng cường điệu vụ hai trăm đồng, Trần Uy lại càng cảm động.



Trời ạ~ Đây là loại tâm hồn nào vậy! Trên thế giới này như thế nào sẽ có một người vừa đẹp vừa thiện tâm như vậy, quả là một tiên tử chân chính không màng ích lợi toàn tâm toàn ý vì người khác. Fan của Mặc Lý đều nói cậu là Hồ tiên lạc xuống cõi phàm, quả thật không phải chém gió.



Có bạn như thế, còn cầu gì nữa.



Trần Uy nháy mắt lâm vào niềm cảm động thật sâu do chính mình tạo ra.



Ở giữa lúc cảm động, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng tạm thời thu hồi tình cảm, hỏi một câu với điện thoại.



Không phải hắn lòng tiểu nhân, dựa vào trình độ bần cùng của Mặc Lý, rất có khả năng sẽ phát sinh chuyện khó coi.



Khán giả và MC rõ ràng đã muốn nín tới cực hạn.



“Sao có thể, trừ khoản tiền phải gửi về cho gánh hát tôi vẫn còn mấy chục vạn ở trong thẻ, cậu muốn tôi lập tức chuyển cho cậu.”



Điện thoại tiếp tục truyền ra giọng nói thanh thúy êm tai của Mặc Lý.



Trần Uy cắn môi dưới, thả tâm để bản thân trầm luân vào niềm cảm động, đỏ hốc mắt.



“Tôi để lại hai trăm đồng.”



“Nếu cậu dám quỵt tiền của tôi, hai trăm đồng là đủ để thỉnh thầy pháp đâm kim vào hình nộm nguyền rủa cậu.”



Trần Uy: “….”



“Tôi vừa mới xem qua review, rất linh. Người mượn tiền của tôi không trả, chân trời góc bể tôi cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương.”




Từ tổng Từ Tĩnh Nhân là kim chủ của hắn, hắn từ trước đến nay chăm sóc đối phương rất chu đáo. Chu đáo này không phải là nói hắn đối với đối phương tất cung tất kính, mà là hắn thật sự xem người đẹp hết thời chỉ còn sót lại một ít phong vận này thành bạn gái của hắn mà chung sống.



Thứ phụ nữ cần không phải là cao cao tại thượng, mà là sự che chở rõ ràng của đàn ông. Mặc dù là Từ Tĩnh Nhân một mình đảm đương một phía nói một không hai ở trong sự nghiệp, cũng sẽ không thích “bạn trai” mà cô bao dưỡng xem cô là kim chủ hoặc cấp trên để đối đãi. Trần Uy đó giờ vẫn luôn hiểu được điểm này.



Từ Tĩnh Nhân đưa cho hắn một ly cà phê, nhìn về phía điện thoại của hắn.



“Đang xem tin tức giải trí?” Đôi mắt sáng ngời của cô liếc về phía hắn. “Ghen tỵ với Mặc Lý?”



Đồng dạng cũng thò một chân vào sản nghiệp giới giải trí, Từ Tĩnh Nhân cũng không xa lạ với chuyện Trần Uy gặp phải trong công việc. Trần Uy đang cầm ly cà phê liên tục lắc đầu.



Từ Tĩnh Nhân cười cười: “Anh không cần phủ nhận, ghen tỵ với người vĩ đại hơn mình là chuyện bình thường của con người, không vi phạm đạo đức.”



“Bởi vì ghen tỵ mà đi làm chuyện gây hại cho đối phương mới là vô đạo đức. Chẳng những vô đạo đức, mà còn thực ngu xuẩn.”



Từ Tĩnh Nhân giống như nhớ tới chuyện gì, khóe môi lộ ra một nụ cười trào phúng.



Trần Uy biết “bạn trai” cũ của Từ tổng, diễn viên kiêm ca sĩ từng bạo hồng một thời Lâm Nhan.



Ai trong giới cũng biết Từ tổng thích Lâm Nhan nhiều đến chừng nào, cô chưa bao giờ tỏ thái độ bao dưỡng với đối phương, hoàn toàn xem bản thân như là vợ của Lâm Nhan, vì hắn trải đường, vì hắn vào bếp nấu cơm canh. Thái độ của Lâm Nhan đối đãi Từ Tĩnh Nhân lại thập phần ngạo mạn, này cũng là một trong những chủ đề tán gẫu thường xuyên của người trong giới.



Lâm Nhan chướng mắt Lý Thiếu Thiên, Từ Tĩnh Nhân vì hắn nhiều lần ra tay chèn ép Lý Thiếu Thiên, này cũng không là bí mật.



Sau lại đã xảy ra chuyện gì, Trần Uy không biết, chính là hiện tại, hắn thành bạn trai của Từ Tĩnh Nhân. Lâm Nhan cũng đi ăn máng khác, công việc của hắn cũng không bị ảnh hưởng gì, hiển nhiên Từ Tĩnh Nhân cũng không có vì chia tay mà đi chèn ép hắn.



“Tĩnh Nhân, anh là người như thế nào chẳng lẽ em còn không biết.” Trần Uy nắm bả vai đơn bạc của Từ Tĩnh Nhân, lộ ra tươi cười nhất quán như ánh mặt trời, không có một tia lo lắng.



“Anh thừa nhận anh có ghen tỵ với thể chất tạo độ hot của A Ly, nhưng anh còn chưa phát rồ đến mức bởi vì chút chuyện nhỏ này mà ngay cả bạn bè cũng không cần.”



“Bạn bè sao?” Từ Tĩnh Nhân nhìn hắn một cái, cười cười nói: “Anh nếu có thể ở cái giới giải trí này kết giao được một người bạn thật lòng, vậy thì cũng xem như là bản lĩnh của anh.”



“Vậy em chống mắt lên xem đi.” Trần Uy nhướn lông mi vỗ vỗ ngực.