Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 19 : Phong ba

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Edited by Cigar.



Mặc Lý mở máy tính lên, gõ vào baidu tra từ khóa “Lý Thiếu Thiên”, ngoại trừ những mẩu tin giới thiệu album mới phát hành và khen hắn tuổi trẻ tài cao, một cọng lông liên quan đến cậu cũng không thấy.



“Vào đâu xem?!” Mặc Lý không kiên nhẫn hỏi Chu Phi.



“Weibo.”



“Đó là cái gì vậy?” Bảo bối ngoan ngoãn chỉ biết mỗi ngày cố gắng học tập hướng về tương lai phía trước lại một lần nữa mờ mịt.



Chu Phi kiên nhẫn dạy cậu đăng ký tài khoản weibo, bận rộn hơn mười phút, Mặc Lý rốt cuộc thấy được cái post weibo bóc phốt Lý Thiếu Thiên kia.



[Ngu bát thúc: Khiếp sợ! Khốn cảnh nghịch tập hay là bạc tình bạc nghĩa? Ca sĩ thiên tài mới nổi Lý Thiếu Thiên, thân thế trồi lên mặt nước! Bằng một bản tình ca thâm tình bi thương “Không gì không biết” khuấy động khắp cả nước từ Nam ra Bắc, ca sĩ thần tượng phái thực lực trẻ tuổi đúng là có xuất thân từ một gánh hát kịch địa phương bị xuống dốc!]



Bên dưới đoạn giới thiệu ngắn gọn là một loạt ảnh gồm chín tấm, Mặc Lý lướt nhanh nhìn qua một lần, trái tim đang treo lơ lửng dần dần trở nên bình ổn.



“Chu phế chết tiệt, cậu làm tôi sợ đấy, có thấy phốt của tôi và Lý Thiếu Thiên gì đâu?”



“Bài viết này thảo luận về gánh hát Mặc gia, nói anh ta là sư ca của cậu còn cậu là sư đệ của anh ta, cái này còn chưa tính là liên lụy đến cậu sao! Cậu còn muốn phải là chuyện gì mới tính liên lụy?” Chu Phi cảm giác một loại lo âu mang tên “hoàng đế không vội thái giám đã gấp”.



“Những gì bài viết này nói đều là sự thật, anh ta vốn chính là từ gánh hát Mặc gia đi ra ngoài, Mặc Huyền cũng không phải là một địa phương biệt lập, chỉ cần có tâm tìm hiểu một chút là biết.”



Chu Phi bị thái độ hiển nhiên của cậu đả bại, rống giận: “Anh ta mới vừa bắt đầu nổi tiếng, cậu cho là người khác bóc phốt anh ta để cho vui thôi hả?! Xem tấm ảnh thứ năm! Nhìn kĩ!”
“Lần này bọn họ dùng danh nghĩa của gánh hát Mặc gia để bôi đen cậu, còn có tiểu sư đệ của cậu.” Phương Lâm nói, không ngoài dự kiến nhìn thấy Lý Thiếu Thiên rốt cuộc buông đàn và giấy bút, sắc mặt ngưng trọng đứng lên, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng cô.



“Chuyện này cũng không ngạc nhiên.” Phương Lâm nhún vai. “Cậu thật sự là người khiến tôi bớt lo nhất trong số những ngôi sao tôi từng dẫn dắt, ngoại trừ mấy năm trước tính tình rất kém nơi nơi đắc tội với người khác, cậu không hút thuốc lá, không mê rượu chè, không có sở thích bất lương, cũng không dính vào quan hệ nam nữ hỗn loạn. Chuyện có thể lấy ra bôi đen cậu chẳng có mấy, cũng chỉ có chuyện gánh hát Mặc gia xem như là rõ ràng nhất.”



Lý Thiếu Thiên không lên tiếng trả lời, chỉ lấy điện thoại ra.



Phương Lâm nói: “Không cần xem, bị xóa rồi.”



“Chị làm?” Lý Thiếu Thiên nhìn về phía cô.



“Đơn giản thô bạo như vậy sao có thể là tôi làm.” Phương Lâm tức giận nói: “Tôi còn không hiểu ra sao đây, nói không chừng là đối phương tự biên tự diễn. Chờ xem, hôm nay mới chỉ là náo loạn nho nhỏ, nếu thật muốn chèn ép cậu không cho cậu xuất đầu, đối phương sẽ không chỉ dừng tay ở đây đâu.”



Lý Thiếu Thiên trầm mặc một lát: “Có thể ngăn cản bọn họ lôi gánh hát Mặc gia vào không?”



“Tôi là người đại diện, không phải là hacker.” Phương Lâm trừng mắt liếc hắn, buông ly rượu khoanh tay. “Đã sớm bảo cậu nên xử lý sạch sẽ chuyện của gánh hát Mặc gia đi, cậu khi đó còn nghĩ tôi châm ngòi ly gián quan hệ của cậu và sư môn, hiện tại hiểu chưa? Chuyện có thể làm bây giờ là cậu nhanh chóng liên hệ với sư phụ và sư đệ của cậu, chặn miệng bọn họ, để bọn họ đừng có đi nói lung tung. Nhất là sư phụ của cậu, năm đó cậu rời gánh hát sư phụ của cậu rất tức giận, vạn nhất ông ta nói xấu về cậu mới là phiền toái lớn nhất.”



Lý Thiếu Thiên sợ run một chút, cười khổ nói: “Tính tình của sư phụ, không phải vạn nhất, ông ấy khẳng định không có lời hay về tôi. Tôi có khuyên ông cũng chỉ là lửa cháy thêm dầu.”



“Vậy tìm sư đệ của cậu.” Phương Lâm quyết đoán nói: “Cậu ta rất thông minh, biết làm như thế nào mới là tốt nhất.”



“Sư đệ….” Lý Thiếu Thiên đem hai chữ này nhấm nuốt một lần, giữa những kẽ răng dâng lên hương thơm lâu ngày không gặp.