Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 48 : Bóng của Yến Lẫm đột nhiên che khuất bầu trời, ngăn trở thái dương

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Edited by Cigar.



Khoảng cách quá gần, Mặc Lý cảm thấy chóp mũi của cậu tựa hồ có thể đụng tới lồng ngực mặc tây trang màu đen của đối phương.



….. Người này là họ nhà mèo hả, mỗi lần tới gần cậu hắn đều lặng yên không phát ra bất kì một tiếng động nào. Trong đầu Mặc Lý không kìm được hiện lên cảnh tượng sư tử quệt đuôi ẩn núp ở trong bụi cỏ, từng bước một tiến tới gần con mồi trong chương trình thế giới động vật, cậu phải lùi về phía sau một bước mới đứng vững được.



“Oạch, Yến tiên sinh, xin chào.” Cậu giơ tay chào hắn.



Trải qua lần tương tác ở trên mạng hai ngày trước, Mặc Lý hiện tại cũng không thể tỏ thái độ bới lông tìm vết với người ta.



Cái này cũng có thể tính là một cái bài đăng weibo xóa sạch cừu hận.



Lý trí hồi tưởng một chút, chuyện dỡ nhà năm đó cũng không thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu người con trai này. Cho dù không có hắn cũng sẽ có người khác, rạp hát cổ kính của gánh hát Mặc gia không có khả năng tiếp tục tồn tại ở giữa trung tâm thành phố trọng điểm công thương nghiệp.



Mặc Lý cho rằng chính mình là một người phi thường thấu tình đạt lý, nếu Yến Lẫm từng giúp cậu một lần, ân ân oán oán phía trước giữa cậu và Yến Lẫm từ nay cậu sẽ một bút xoá sạch.



Đối với sự tỏ ra hữu hảo của cậu Yến Lẫm cũng không có hào phóng đáp lại, tương phản, nụ cười mỉm trên mặt hắn làm cho Mặc Lý có điểm nổi da gà.



“Là Lý Thiếu Thiên chở cậu tới?” Yến Lẫm nhìn thoáng qua hàng hiên bên ngoài đã muốn không có một bóng người, mỉm cười hỏi han.



“Đúng vậy.” Mặc Lý thành thật trả lời.



Không biết vì sao, Yến Lẫm mặc dù đang cười, song cậu vẫn cảm thấy người con trai trước mặt này đang tức giận, phi thường tức giận…



Người này là đang tức giận vì chuyện gì? Mặc Lý thật sự không hiểu ra sao. Vì sao cậu cũng đã quyết định không cùng hắn so đo, đối phương ngược lại lại nóng giận?



Từ lúc gặp mặt đến giờ, cậu cũng không có trêu chọc Yến Lẫm mà…



“Thế này thì tính là gì? Bồi thường chuyện tên đó lơ cậu cả một ngày ở trên mạng?” Yến Lẫm hừ một tiếng cười nói.



Mặc Lý mắt thấy tươi cười của hắn ẩn chứa sự chua ngoa. Đại thiếu gia xuất thân hào môn luôn khắc khắc ghi nhớ dùng giáo dưỡng tốt đẹp và phong độ thân sĩ đối đãi người khác, tại một khắc này sắp không thể tiếp tục duy trì phong độ của hắn.



Nếu hắn lại nhắc tới sự kiện kia ——



“Đúng rồi, cảm ơn anh ngày đó đã giúp tôi giải vây, Yến tiên sinh.” Mặc Lý lại một lần nữa nói lời cảm tạ. “Ừm… Sư ca đã dạy tôi, nếu đã có chút tiếng tăm thì không thể ở trên mạng quá tùy tiện, vì như thế sẽ mang đến phiền phức cho cả bản thân lẫn người khác. Quả nhiên đã mang đến phiền phức cho Yến tiên sinh, nhờ sư ca dạy bảo tôi cũng đã hiểu ra bản thân làm thế là hồ đồ cỡ nào.”



Cho nên ngài cũng cũng đừng tức giận như vậy được chứ?!



Ngoại trừ sự kiện đó, Mặc Lý thật sự không biết người này giận cậu vì chuyện gì.



Yến Lẫm lẳng lặng nhìn thiếu niên mà hắn âu yếm, nhìn thấy dáng vẻ cậu tự cho là nhu thuận hiểu chuyện mà chân thành giải thích với hắn.



Đồng tử sáng rọi trong suốt, cái miệng nhỏ nhắn mọng nước, dung nhan tuấn mỹ vô song.



Cái tên nhóc vô lương tâm này… Chẳng lẽ cho dù anh có làm nhiều chuyện cho em đến cỡ nào thì cũng vẫn không lay chuyển được trái tim cứng như sắt đá của em?



Em cao ngạo tùy hứng nhưng cũng không phải là loại người vô tình, vì sao cố tình đối với anh lại là tim lạnh như băng? Lại đem sự khoan dung dịu dàng vô hạn của mình để cho Lý Thiếu Thiên tùy ý tiêu xài.



Cho dù Lý Thiếu Thiên đối xử với em tệ cỡ nào em cũng không thất vọng đau khổ, cho dù anh che chở em nhiều cỡ nào em cũng không động tâm, thật thế không?!



Yến Lẫm hơi hơi cúi đầu, nhìn xuống người làm cho hắn nóng ruột nóng gan rồi lại đâm tim đâm phổi. Thiếu niên năm đó từ trên trời giáng xuống dừng ở trong ngực hắn, mang đi tất cả sự ái mộ si mê vô thời hạn.



Hiện giờ yêu và hận của hắn ở trong lồng ngực dung hợp lẫn nhau không còn sót lại dù chỉ là một khe hở. Chúng nó chuyển hóa lẫn nhau, tồn tại song song.



Hắn yêu Mặc Lý, cũng hận Mặc Lý.



Hắn cũng là thiên chi kiêu tử, dốc hết tâm huyết trả giá lại vĩnh viễn không chiếm được hồi báo từ Mặc Lý, còn phải trơ mắt nhìn thấy những thứ hắn mộng muội khát cầu bị cậu chắp tay đưa đến trước mặt người khác.



Nếu có thể nhận được dù chỉ là một chút nhu tình từ Mặc Lý thì hắn nhất định sẽ mừng rỡ như điên, chính là Mặc Lý lại ngay cả một chút ít ỏi thế thôi cũng keo kiệt không cho hắn, đưa cho Lý Thiếu Thiên lại như nước trong đại dương, cát vàng trong sa mạc, vô hạn bất tận.



Thế thì sao hắn có thể không hận Mặc Lý?



Ở thời điểm hắn nhìn thấy dáng vẻ tín nhiệm ỷ lại vào Lý Thiếu Thiên của Mặc Lý, ở thời điểm hắn nghe thấy Mặc Lý luôn miệng gọi sư ca sư ca.



Hắc ám ở sâu trong nội tâm rục rịch, cơ hồ sắp phá vỡ gông xiềng thoát ra.



Sau khi Mặc Lý giải thích thì liền chú ý đến vẻ mặt của Yến Lẫm, nhìn thấy hắn chẳng những không có dịu đi, ngược lại càng thêm âm trầm.



Trực giác khiến cho cậu cảm thấy một tia nguy hiểm, Mặc Lý lui về phía sau một bước, trái phải nhìn nhìn, là dấu hiệu chuẩn bị bỏ chạy.
Mặc Lý cắn răng oán hận, mấy chiêu cậu dùng để tấn công người khác học từ hồi tiểu học cũng không có đất dụng võ!



Tên thối tha không biết xấu hổ này.



Mặc Lý nghĩ rằng bản thân rất có khả năng đánh nhau, cậu và Chu Phi còn có đám đàn em của hắn đánh từ bé đến lớn, cho tới nay cậu chưa từng một lần thua.



Không nghĩ tới chống lại đại thiếu gia từ khi chào đời đã ngậm chắc thìa vàng phú sinh quý dưỡng như Yến Lẫm cậu cư nhiên lại không có chút lực hoàn thủ nào.



Mặc Lý còn không có ý thức được bản thân chỉ là học mấy thế võ mèo cào của dân gian, còn Yến Lẫm là học bài bản dạy bởi danh sư, sự khác biệt giữa hai người không phải là chuyện thể năng và kinh nghiệm đánh nhau là có thể bù lại.



Tóm lại, hiện tại cậu đang lấy một loại tư thế thập phần khốn quẫn bị Yến Lẫm khóa chặt ở trong lồng ngực của hắn.



Yến Lẫm vươn ra một bàn tay, ở trên gương mặt đỏ bừng của cậu nhẹ nhàng vuốt ve một phen.



“Cuối cùng cũng chịu ngoan, tôi nên sớm làm như thế này….”



“Anh muốn nói gì thì nói thẳng được không, bỏ chân của anh ra.” Mặc Lý đỏ bừng mặt, nói.



Từ giây phút Yến Lẫm cường ngạnh giam cầm người đối diện vào trong lồng ngực hắn mà bắt đầu, hắn đã bị một cơn hồng thủy bao gồm sự vui sướng, ái mộ, căm hận như muốn nổ tung bao phủ.



Sự bất bình vì suốt một thời gian dài đằng đẵng không chiếm được sự đáp lại đã bị đánh tan thành mây khói, chỉ còn lại sự ê ẩm kẹt ở giữa lồng ngực.



Khổ sở, nhưng cũng không khó chịu.



Đầu ngón tay đói khát lưu luyến trên làn da mềm mại ấm áp, hắn nhìn ra được trong ánh mắt của Mặc Lý là sự hoảng sợ và nghi hoặc.



Nghi hoặc là tốt, nghi hoặc chứng minh em còn chưa có thông suốt.



Trong lòng của Yến Lẫm tràn đầy sự thỏa mãn.



Cánh cổng ái tình của Mặc Lý, hắn nên là người mở ra.



Năm đó em ngã từ trên mái hiên tường đỏ ngói xanh của rạp hát cũ xuống, Lý Thiếu Thiên và Chu Phi đều đứng ở bên cạnh, em lại cố tình dừng ở trong lồng ngực của anh.



Đây là thiên ý, thiên mệnh là nên như thế.



Lý Thiếu Thiên gì đó, Chu Phi gì đó, sang bên cạnh đứng hết đi.



Mặc Lý đối kháng lại sự tới gần của hắn, Yến Lẫm càng muốn đem đùi huých về phía trước, Mặc Lý bị hắn huých cho run lên, hai mắt đều đỏ.



“Anh mau để tôi xuống dưới.” Mặc Lý thật ủy khuất. Cậu chưa từng trải qua một trận nghẹn khuất đến vậy, cậu cảm thấy bản thân giống như đang bị dâm loạn, huhuhu….



“Liệu Mặc bầu gánh có còn nhớ rõ mong ước chính miệng em nói với tôi không?” Yến Lẫm ghé sát vào bên tai cậu thấp giọng nói.



Trong đầu của Mặc Lý là một đống bùn nhão, không biết là lắc đầu hay là gật đầu.



Yến Lẫm tiếp tục nói: “Em chúc tôi mọi sự đạt thành, muốn có cái gì sẽ có được cái đó. Mặc bầu gánh sẽ không quên chứ?”



“Đó là anh bức tôi nói.” Mặc Lý đã nhớ tới, cái vườn hoa mơ kia, cái đình nghỉ mát kia, Yến Lẫm mượn thế của chủ tịch thành phố mà nắm tay cậu, ép cậu nói mấy câu chúc.



“Vậy giờ tôi lại bức em thêm lần nữa, Mặc bầu gánh sẽ nghe lời tôi chứ?” Yến Lẫm ghé sát vào lỗ tai của cậu cười nhẹ, khí nóng từ hô hấp phả vào sườn mặt, Mặc Lý bị kích thích đến mức run lên.



Điện thoại bị nhét vào túi chiếc áo khoác nào đó vẫn còn siêng năng đổ chuông, là Lý Thiếu Thiên liên tục gọi điện thoại cho Mặc Lý.



Cùng trong một cái không gian, Yến Lẫm đem tiểu sư đệ của đối phương khóa ở góc tường, tùy ý làm bậy.



“Tôi không biết anh đang nói cái gì, anh mau buông tôi ra.” Bầu không khí ái muội khó tả này làm cho Mặc Lý cái hiểu cái không, trực giác lẫn cảnh giác đã muốn điên cuồng rung mức báo động cao nhất.



Giống như có một vài lời cậu không nên nghe, có một vài chuyện cậu không nên đụng vào.



Cái đó và sự trêu chọc trên mạng cách biệt một trời một vực, đây là một câu pháp chú cấm kỵ, đây là chiếc hộp Pandora kì bí, là ——



Suy nghĩ trong đầu Mặc Lý dùng tốc độ nhanh nhất vận hành, còn chưa chờ đến lúc cậu kết thúc quá trình vận hành tìm ra được kết quả, bóng của Yến Lẫm đột nhiên che khuất bầu trời, ngăn trở thái dương.



Trên môi cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp ướt át, giữa từng đợt hô hấp ngửi thấy được một hơi thở xa lạ ——



Mặc Lý thật mạnh trừng lớn đôi mắt tròn trĩnh, hàng lông mi đen dài rẻ quạt giống như đôi cánh của loài hồ điệp bị chấn kinh quá độ, run rẩy không ngừng.