Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 53 : Ba căn phòng trong nhà của Yến Lẫm xem như được ở đầy

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Edited by Cigar.



Yến Lẫm vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của Mặc Lý.



“Cho nên, em không có sai.”



Mặc Lý vẫn cúi gầm mặt không nói được lời nào, sợi tóc trên đỉnh đầu nhẹ nhàng rung động.



Sau một lúc lâu, cậu mới lại thấp giọng nói: “Có lẽ tôi thật sự không tốt, không làm cho người ta thích, vậy nên mới không giữ lại nổi ai.”



Cho nên thời điểm gánh hát xuống dốc, dù chỉ là một sư huynh đệ nguyện ý cùng cậu vượt qua cửa ải khó khăn cũng không có.



Gánh hát Mặc gia tuy rằng là họ Mặc nhưng lại thật sự nuôi lớn tất cả các sư huynh sư đệ trong gánh hát. Gánh hát Mặc gia cũng không phải là sản nghiệp tư nhân của cậu. Khi rạp hát bị phá bỏ, khoản bồi thường xa xỉ mà ba cậu nhận được ngoại trừ căn hộ ở Mặc Huyền mà hai ba con cậu ở, phần tiền còn lại đều dùng trên người các sư huynh sư đệ, sư thúc sư bá.



Nếu không thì cậu cũng không đến mức túng quẫn như vậy.



Gánh hát Mặc gia là thuộc về toàn bộ các sư huynh sư đệ. Nhưng các sư huynh sư đệ không cần gánh hát, cũng không lưu luyến cậu.



Cậu chỉ có thể thẳng lưng nở nụ cười, cất bước một người rồi lại một người xa chạy cao bay.



Mặc Lý một mình bầu bạn với gánh hát cũ xưa bị xuống dốc, rạp hát cũ bị mọi người bỏ qua, cẩn thận thu thập những kịch bản từ xa xưa, hòm xiểng cổ xưa, là thứ của cậu nên cậu quý.



Ngay cả Mặc lão bầu gánh cũng cảm thấy chúng nó vô dụng và vướng bận, nên bị vứt tới bãi rác, trở thành phế vật để xử lý.



Chỉ có duy nhất mình cậu quý trọng chúng nó, trân ái chúng nó như trân ái bản thân, Mặc Lý chờ mong một ngày nào đó chúng nó sẽ trọng hoán tân sinh.



Cậu nhìn thấy lịch sử rất dày của hòm xiểng và những kịch bản đời đời truyền lại, còn có sự tôn nghiêm của thời gian.



Mặc dù bị bỏ lại phía sau, cậu cũng phải giữ lại và bảo vệ sự kiêu ngạo của bản thân.



Nhưng là hôm nay, Lý Thiếu Thiên lại tặng cậu một kích trầm trọng nhất.



Tự tin và kiêu ngạo nhìn như không thể phá vỡ của cậu cơ hồ sắp nhanh bị phá hủy.



“Người đã rời đi, tôi không nên lại đi tìm bọn họ.”



Lúc gánh hát mở lại cậu từng nhắn tin cho các sư đệ gọi bọn họ trở về. Nhưng số người hưởng ứng lại không có mấy.



Cậu nghĩ bọn họ là những khách tha phương đi xa, nhưng kì thật bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngoảnh đầu lại.



“Không, A Ly tốt lắm.” Giọng nói trầm ổn ghé vào lỗ tai của cậu vang lên. “Là bọn họ phụ lòng A Ly.”



“Không ai phụ lòng tôi cả.” Mặc Lý buồn giọng phản bác.




Yến đại thiếu gia đang nghĩ đến người trong lòng cách một bức tường mà dục hỏa đốt người, khó khăn đi vào giấc ngủ vì giường đơn gối chiếc thiếu chút nữa bị dọa thành “mềm”, vội vàng đi mở cửa.



Mặc Lý giữ chặt tay hắn: “Yến Lẫm, anh giúp tôi cứu Chu Phi đi.”



Người trong lòng nửa đêm gõ cửa phòng của mày không phải là vì muốn bổ nhào vào ôm ấp của mày, mà vì muốn mày đi cứu người đàn ông khác, Yến thiếu gia lần này là hoàn toàn “mềm”.



Yến Lẫm nhận mệnh thay đồ đi tìm chìa khóa xe, Mặc Lý đã muốn bật nguồn điện thoại gọi cho Chu Phi.



Đầu dây bên kia không có ai bắt máy, cũng không biết là Chu Phi không nghe thấy tiếng chuông vang hay là bị mất điện thoại, Mặc Lý càng thêm lo âu.



Cậu về sau nhất định phải đối xử với Chu Phi tốt hơn.



Đây là người duy nhất không oán không hối (?) đi theo cậu, cách cậu đối đãi với Chu Phi thật sự là rất không tốt.



Đợi đến lúc tới cục cảnh sát tìm được Chu Phi, hắn đã thử máu và nước tiểu xong, đang ăn bữa tối ấm lòng mà các chú cảnh sát nhân dân chuẩn bị.



Mặc Lý gọi một tiếng: “Phi Phi!”



Chu Phi giật nảy người, đậu que trong miệng bị dọa rớt tọt xuống bát.



Chờ đến khi hắn nhìn thấy người đến là Mặc Lý mới vội vàng vỗ vỗ ngực.



“Tôi còn cho là ba tôi đến đây chứ.”



“Con trai, con chịu khổ rồi.” Mặc Lý ôm đầu của hắn áy náy.



Chu Phi: “….”



Mặc Lý thật có khả năng, sợ tới mức hắn muốn vùi đầu vào ngực cậu cũng không dám.



Yến Lẫm đi làm thủ tục xong, tới đón người đi.



Chu Phi trong sạch, khẩu cung cũng lấy xong, ngay cả nhân chứng cũng không làm được, chỉ đơn thuần là một người qua đường Giáp.



Cục cảnh sát cũng không muốn giữ lại một tên bất tài như hắn, bởi vậy không chút do dự thả người.



Ba căn phòng trong nhà của Yến Lẫm xem như được ở đầy.



Chu Phi không có phúc phận hưởng thụ sự phục vụ trải ga giường của Yến đại thiếu gia, hắn chỉ có thể tự mình lấy một cái chăn và một cái gối từ trong ngăn tủ ra đối phó tạm một đêm.



Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau Mặc Lý mới nhìn thấy kết quả của chuyện ngày hôm qua sau khi lên men thông qua weibo.