Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 67 : Livestream buổi tế tổ của gánh hát

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Edited by Cigar.



Ngày hai mươi tháng Chạp, cũng là ngày cử hành Phong tương.



Tối hôm qua tuyết lớn rơi suốt một đêm, sáng sớm hôm nay vẫn còn có vài bông tuyết rơi lả tả, không có dấu hiệu gì là ngừng lại.



Tuyết lớn cũng không thể ngăn trở sự nhiệt tình của mọi người, tương phản, người nhà nông có câu “tuyết lành báo trước năm được mùa”, tuyết như vậy chuẩn xác tượng trưng cho sự thịnh vượng của năm sau, càng nên vui mừng.



Trời vừa hửng sáng, Mặc Lý đã mặc bộ Đường trang màu xanh nhạt mà Mặc lão bầu gánh đã chuẩn bị riêng cho cậu, hoa văn đơn giản nhưng không kém phần trang trọng, kích cỡ rộng rãi, trầm ổn đại khí, một chuỗi dây trang sức bằng vàng từ túi áo trước ngực kéo dài tới cổ áo. Mặc Lý không biết đây là kiểu thiết kế gì, nhưng nhìn rất đẹp.



Cậu chiếu gương sửa sang lại quần áo, mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành.



“Tiểu Xuân, đợi lát nữa nhiều người thì quay video, để anh đăng lên mạng tuyên truyền cho gánh hát chúng ta.” Mặc Lý thông qua gương nói với tiểu Xuân ở phía sau.



Tiểu Xuân cao giọng thưa vâng, camera trong tay đã chuẩn bị sẵn sàng.



Mỗi một lần Mặc Lý trở về, đều là thời điểm nhân khí của gánh hát Mặc gia thịnh nhất, tiểu Xuân rất bái phục nhị sư ca của nó.



Cậu chẳng những thu hút các cô gái trẻ khiến họ sùng bái, còn nhận được sự yêu thích của các cô bác lớn tuổi. Xét về điểm này, đại sư ca đang hot so ra cũng còn kém.



Tiểu Xuân là cháu ruột của ông Lỗ, tất nhiên cán cân sẽ nghiêng về nhị sư ca bầu gánh.



Mặc Lý rất nghe lời Yến Lẫm, vốn là tính toán livestream nhưng cuối cùng quyết định từ bỏ.



Chính là cậu không thể ngờ, cậu có thể không livestream, nhưng toàn bộ gánh hát có bốn chục người, cậu đã quên nhắc nhở các sư đệ không được livestream…



Có lẽ cho dù có nhớ rõ, cũng sẽ không xem trọng. Dù sao cả gánh hát chỉ có mình cậu là người nổi tiếng trên mạng, followers trên weibo của các sư đệ khác cương thi nhiều hơn người thật, đăng một bài đăng weibo đều là tự chơi một mình, căn bản người ngoài không ai thấy, cho dù có ai nhiều chuyện muốn livestream, không hấp dẫn được khán giả tới xem thì cũng là uổng phí công sức.



Cho nên Mặc Lý không chú tâm lắm, ở dưới sự dẫn dắt của Mặc lão bầu gánh, cung kính lễ độ “thỉnh” bức họa của sư gia, hai tay nâng tới trước sân khấu trịnh trọng an trí, dẫn dắt các thành viên của gánh hát cúi đầu hành lễ với bức họa, sau đó thắp ba nén hương cùng vài ly rượu nước.



Đây không phải là hoạt động mê tín, mà là truyền thống của gánh hát, biểu đạt sự cung kính và tưởng nhớ tổ sư gia.



Mặc Lý làm bầu gánh, toàn bộ nghi thức đều do cậu chủ trì, trong đại sảnh tuy không nhiều người nhưng tổng cộng cũng có bốn mươi người, đều là thành viên của gánh hát Mặc gia, toàn bộ đều nghiêm trang nghe theo hiệu lệnh.



Bầu gánh trẻ tuổi thân thể thon dài như ngọc, mỗi cái giơ tay hay nhấc chân đều toát ra sự uy nghiêm, dung mạo tuyệt thế phủ thêm một tầng lạnh lùng nghiêm nghị, dáng người và khí chất đậm sắc cổ phong, cùng với căn phòng có sân khấu kịch cổ kính này phá lệ hòa hợp.



Mặc lão bầu gánh đứng sau lưng một chúng đệ tử, lắng nghe Mặc Lý dùng chất giọng trong trẻo chậm rãi ngâm nga những câu từ của lời khấn, những văn tự truyền từ tổ tiên xa xưa từ trong miệng Mặc Lý phát ra không còn là những từ ngữ cổ tối nghĩa khó hiểu, chúng nó mang theo vận luật kì dị, hóa thành chú ngữ hồi tưởng và cầu phúc, hộ tống tuyết bay rợp trời bên ngoài sảnh đang ở giữa không trung bay múa.



Hết thảy đều là hài hòa như thế, nối tiếp viễn cổ, siêu nhiên thời đại.




Tống Văn đã muốn đợi ở phòng khách một thời gian rất lâu, vui sướng và kích động ban đầu dần dần biến mất, hiện tại lại bắt đầu lo được lo mất.



Gặp quản gia đi ra, cô vội vàng tiến tới đón, rất là cung kính chào ông, sau đó mới cẩn thận hỏi han: “Yến ca đang bận sao? Không biết anh ấy khi nào thì có thể xong việc? Chúng tôi đã hẹn cùng nhau đi tham gia một bữa tiệc của bạn rồi.”



Tống Văn có chút ủy khuất, cô vẫn không xác định rõ thái độ của Yến Thâm dành cho cô. Cô tự biết bản thân khác với các cô gái bị bao dưỡng khác, ít nhất các cô gái đó không thể tự do ra vào nhà chính của Yến gia, Yến Thâm thậm chí đồng ý cùng cô tham gia tụ hội của bạn cô.



Chính là người yêu mà thành thế này, cũng thật sự là tủi thân đến cực điểm.



Quản gia rất chuyên nghiệp, đối với bạn gái của boss duy trì khoảng cách và lễ phép vừa đúng: “Tống tiểu thư đợi thêm một lát, Yến tiên sinh có một số chuyện phải xử lý.”



Mà lúc này Yến Thâm đang “xử lý công chuyện”, thực chất là đang loay hoay làm thế nào để tắt đi livestream trên màn hình máy tính.



“Chức năng vô dụng lòe thiên hạ.”



Yến boss một bên baidu search phương pháp giải quyết một bên đưa ra đánh giá như vậy.



Số người xem livetream lúc này đã muốn đạt mốc hai mươi vạn, màn hình nhắm ngay hàng ghế khán giả chi chít đầu người phía dưới, thỉnh thoảng bước vào trong viện quay cảnh tuyết rơi, mặc kệ quay cái gì đều có một đám người cổ động, chưa từng được nhiều người chú ý như vậy, chủ bá sắp hồn bay lên mây rồi.



“… Mọi người muốn xem bầu gánh? Bầu gánh đang thay quần áo, đợi lát nữa còn phải lên sân khấu biểu diễn.”



“…. Muốn tôi quay cảnh bầu gánh thay quần áo? Mọi người cảm thấy tôi có mấy lá gan? Lại nói tiếp, thời điểm bầu gánh mới chỉ là thiếu bầu gánh, cũng không có cùng các sư đệ thay quần áo cùng nhau.”



“….. Ai nói dối? Tôi nói chính là sự thật. Cũng không phải bầu gánh khinh thường các sư đệ, là đại sư ca ngăn cản không cho xem.”



“….. Chính là Lý Thiếu Thiên. Anh ta và bầu gánh xài chung phòng thay đồ, ngay cả lão bầu gánh của chúng tôi đều dám sập cửa bắt đứng ngoài, anh ta là tên đồ đệ xấu xa.”



“…. Nói nhiều về Lý Thiếu Thiên một chút? Không có gì hay, chán ngắt. Cùng nhau lớn lên, anh ta cưng chiều bầu gánh nhất. Hiện tại nhìn xem, cũng liền như vậy thôi, tri nhân tri diện bất tri tâm.”



Yến Lẫm vẫn đang mở livestream, mắt thấy tình thế bắt đầu đi chệch về hướng hắn dự đoán. Đây là cái gọi là nhân tố không thể khống chế khi livestream.



Livestream về Mặc Lý đạp Lý Thiếu Thiên? Đây là tiết tấu muốn bùng war.



Bất quá Yến Lẫm đã muốn không thèm để ý, để ý cũng vô dụng, Mặc Lý không tiếp điện thoại, còn người đại diện Chu Phi thì vẫn đang hăng say ném tiền thả comment gào khóc la hét.



Hắn liền an tâm chờ dáng vẻ lên sân khấu oai phong của A Ly.



Lần cuối xem Độ Hồ tiên vẫn là cách đây vài năm, khi đó Mặc Lý vẫn là thiếu niên. Hiện giờ cậu trưởng thành, lại hóa Hồ tiên, không biết sẽ là dáng vẻ hồn xiêu phách lạc như thế nào.