Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 69 : Thằng nhãi ranh này thật là đáng giận!

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Edited by Cigar.



Mặc Lý ôm điện thoại nằm lên giường, chân giơ cao lúc ẩn lúc hiện.



“Vậy giờ phải làm sao, ba em còn mắng em một trận nữa đó.”



Yến Lẫm nhất thời đau lòng không chịu nổi.



“Ba em đánh em?”



“Anh nói vậy là sao! Em nói em bị ba mắng một trận, thì ra là anh muốn em bị đánh như vậy à!”



“A Ly quý giá được chiều chuộng như vậy, anh sợ em bị đánh, bị mắng thì không nghiêm trọng bằng.”



Yến thiếu gia dựa vào dục vọng muốn sống mãnh liệt ở nơi kề cận cái chết giãy dụa thoát ly hiểm cảnh.



Mặc Lý hừ một tiếng.



Yến Lẫm trầm mặc một lát: “A Ly, đừng đi.”



“Nếu không đi ba em sẽ đánh em thật.” Mặc Lý nhỏ giọng thầm thì: “Ba cũng không có chiều em.”



Không đợi Yến Lẫm nói thêm câu nào, Mặc Lý vội vội vàng vàng muốn cúp điện thoại.



“Ba em đến đây, không nói nữa, em cúp nhé, yêu anh muaz muaz muaz.”



“A Ly ——” Một tiếng tút cắt ngang lời Yến Lẫm, hắn hít sâu một hơi, chỉ có thể ném điện thoại đi.



Mặc lão bầu gánh đã muốn đẩy cửa vào phòng, Mặc Lý bật dậy ngồi thẳng trên giường, cầm di động, vẻ mặt chột dạ.



“Con đang làm gì?” Mặc lão bầu gánh trưng ra vẻ mặt hoài nghi.



Người ta đang lén lút hẹn hò với người yêu chứ sao.



Mặc Lý ngồi nghiêm chỉnh, cuống quít trả lời: “Con xem tin tức.”



Mặc lão bầu gánh hừ một tiếng, kéo một chiếc ghế dựa lại đây ngồi xuống.



“Ba đang muốn nói về nó đấy! Mấy cái tin này viết nhăng viết cuội cái gì vậy! Thời buổi này phóng viên viết bài không cần chịu trách nhiệm cho những gì mình viết à?! Bịa đặt tin đồn, hủy hoại danh dự người khác, đây là phạm pháp, đây là hành vi phải ngồi tù!”
Mặc Lý dùng sức căng mắt nhìn nhìn trong đám người, cũng không nhìn thấy người trong lòng của cậu.



Thẳng đến khi một người đàn ông mặc áo khoác dài, đeo kính râm như hạc trong bầy gà bước ra khỏi đám người đi đến trước mặt Mặc lão bầu gánh, cậu mới nhìn rõ người đến.



Người nọ tháo kính râm, đối với Mặc lão bầu gánh hết sức cung kính.



“Sư phụ, con đã trở về.”



Đám người phía sau nhao nhao ồn ào cũng tự giác hạ giọng, dừng bước, tặng sân khấu cho người tới.



Là Lý Thiếu Thiên.



Không phải người trong lòng của cậu. Mặc Lý có điểm ngoài ý muốn, có điểm thất vọng, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Còn không chờ cậu thở dài xong, ngoài cửa lớn lại có một người đàn ông cao hơn mọi người một đầu bước vào, mặc áo khoác dài đeo kính râm choàng khăn quàng cổ, cùng một loại “tỏ ra ngầu” giống như Lý Thiếu Thiên.



“Yến —— khụ khụ khụ ——” Mặc Lý liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn, suýt nữa bị sặc nước bọt.



Mọi người trong viện biết Lý Thiếu Thiên, người chưa từng gặp hắn cũng biết hắn là đại minh tinh, vị ở phía sau vừa vào cũng đồng dạng đẹp trai hơn hẳn những người ở đây mấy cấp bậc, song lại ít có người biết.



Bất quá hàng xóm và các sư đệ cũng không ngại điều này, vẫn cường thế vây xem, hạt dưa trong miệng cắn rốp rốp.



Yến Lẫm không chớp mắt đi qua con đường nhỏ mà mọi người tự giác tránh sang hai bên làm ra, cũng cất bước tiến vào giữa sân.



Lý Thiếu Thiên nheo lại mắt, nhìn về phía hắn.



Mặc lão bầu gánh nhìn trái nhìn phải, nhìn phải nhìn trái, hiển nhiên có điểm buồn bực. Chẳng qua ông trước tiên không phản ứng với hai người bọn họ, nhìn những người đang đứng trong sân, phất phất tay. “Tiểu Xuân, mau kêu mọi người tan, nên làm gì thì đi làm đi, mau đi đóng cổng! Còn hai người các cậu, theo tôi vào nhà nói chuyện.”



Tiểu Xuân thưa vâng, chạy đi đuổi đám quần chúng hóng hớt còn muốn theo vào đại sảnh. Đám người phát ra âm thanh không tình nguyện, bị một chúng đệ tử của gánh hát thỉnh ra ngoài cổng lớn.



Yến Lẫm và Lý Thiếu Thiên ngụ ý không rõ nhìn nhau, cùng cất bước đi đến phòng khách ở giữa nhà.



Mặc lão bầu gánh đã muốn ngồi vào ghế gia chủ ở trong sảnh phòng khách, đánh giá hai người trẻ tuổi đứng ở phía dưới, hàng lông mày cau chặt, còn mơ hồ có điểm hoài nghi.



“Hai người các cậu —— hẹn trước cùng nhau tới?”



“Không phải.” Hai người hai miệng một lời.