Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 8 : Lớn lên

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Edited by Cigar.



Bởi vì yêu cầu muốn rời đi gánh hát của Lý Thiếu Thiên, lão bầu gánh có một trận khắc khẩu trước nay chưa từng có với đại đệ tử mà ông một tay nuôi lớn khôn này.



Mặc Lý đã sớm dự đoán được kết quả này, cậu không muốn ở nhà nghe ba và sư ca khắc khẩu, ôm đồ qua lánh nạn ở nhà ông Lỗ.



Ông Lỗ từ trước đến nay cưng chiều cậu, còn cưng hơn cả cháu đích tôn của ông nữa. Nghe Mặc Lý kể nguyên do, ông Lỗ cũng không lo lắng hai người kia khắc khẩu thế nào, ông chỉ quan tâm Mặc Lý.



“Cứ để bọn họ náo loạn ở nhà, A Ly ở nơi này, để bọn họ náo loạn xong thì hẵng về.”



Căn hộ ba phòng hai sảnh hiện tại chen chúc những chín người, ba đôi vợ chồng già dắt theo đứa cháu nghỉ chân ở nơi này, còn con trai và con dâu phải tìm nơi khác ở. Mặc bầu gánh vốn muốn lo chuyện ăn ở của tất cả bọn họ, nhưng mấy người già chỉ đồng ý Mặc bầu gánh ra tiền thuê nhà, còn lại không nhận bất cứ ưu đãi nào khác.



“Ba cháu chính là rất ngoan cố.” Bạn già của ông Lỗ ở phòng bếp nấu mì cho Mặc Lý, ông Lỗ liền cùng Mặc Lý ngồi ở trên ghế xếp nhỏ gần đấy vừa bóc tỏi vừa nói chuyện phiếm.



“Gánh hát không thể tiếp tục duy trì, nên đóng cửa, ông ấy không nên tiếp tục ép buộc bọn nhỏ.” Ông Lỗ nói. “Tuồng của Mặc gia quá cũ, người thích xem nó cũng già, cái gì cũng phải già đi. Đại sư ca của cháu từ nhỏ đã là một đứa bé có lập trường của riêng mình, nó muốn làm cái gì thì sẽ đi làm, đã bao giờ có người quản được nó đâu. Ba của cháu muốn dùng công ơn dưỡng dục trói buộc nó, khó lắm.”



“Sư ca đó giờ vẫn luôn vâng lời ba hơn cháu, ba sẽ không giận anh ấy lâu đâu.” Mặc Lý mệt mỏi thì thầm.



“Tiểu A Ly, cháu mới là đứa ngốc.” Ông Lỗ nói lầm bầm mấy tiếng. “Thiếu Thiên đâu phải là biết thế nào là làm người. Đều nói nó nghe lời, nó đi quán bar ca hát, lập nhóm nhạc, điều gì nó muốn làm nó đều đã làm. Hiện tại lại muốn đi làm sao kim, chỉ biết gây sức ép. Cháu nếu không nghe lời, cháu chỉ la lối kêu to, nhưng ba cháu không cho cháu làm gì thì cháu đều không làm, kêu cháu làm gì cháu cũng làm. Cho nên ông Lỗ không cho cháu chơi cùng sư ca của cháu là vì vậy, đứa bé kia rất khôn khéo, cháu chơi không lại nó đâu.”



Bạn già của ông Lỗ bưng mì đi ra, trừng mắt với ông Lỗ: “Ông lại ở trước mặt bọn nhỏ châm ngòi ly gián. A Ly đừng nghe ông ấy, Thiếu Thiên đi quán bar làm công ông ấy liền bắt bẻ Thiếu Thiên, lão già này đáng ghét, đừng để ý đến ổng. Nhanh nhanh rửa tay, nhân lúc còn nóng mau ăn.”



Ông Lỗ càu nhàu mấy tiếng: “Bà không có mắt nhìn người, tôi không cãi nhau với bà.”



Mặc Lý ở nhà ông Lỗ vài ngày, chiếc giường đơn xa lạ khiến cậu mỗi sáng tỉnh lại đều có một khắc hoảng hốt.
“Anh rốt cuộc cũng có thể trải nghiệm lửa giận đến từ Mặc bầu gánh, lần này hiểu được cảm giác của các sư huynh sư đệ rồi chứ.” Mặc Lý híp mắt nhìn hắn. “Khuyên ông ấy rất đơn giản, em nói nếu ba còn tiếp tục như vậy anh sẽ trở mặt thành thù, ba thay người khác nuôi không một đứa con đến lớn, còn dạy nó một thân tài năng, về sau sư ca thành công kiếm được nhiều tiền cũng không nhớ đến phần của ông, sau đó ba liền sợ hãi.”



Lý Thiếu Thiên cười lắc đầu: “Em lại nói hươu nói vượn.”



“Nói hươu nói vượn chỗ nào? Kiếm nhiều tiền không có phần của ba hay là trở mặt thành thù? Đều giống nhau cả không phải sao?”



Lý Thiếu Thiên nhìn về phía Mặc Lý đang không chút để ý xem TV: “A Ly, em giận sư ca sao?”



“Đạo trưởng vì sao nói ra lời ấy nha?” Mặc Lý cất giọng xướng, giọng nói nhu hòa xướng một câu độc thoại. Cậu tùy tiện xướng, cư nhiên so với những lần lên sân khấu trước đây còn thêm thập phần ý nhị.



“Mấy lời như trở mặt thành thù không được nói lung tung, đó là chuyện không thể xảy ra.” Lý Thiếu Thiên nâng tay muốn xoa tóc sư đệ, Mặc Lý lại đột nhiên không kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện với hắn, thả dĩa trái cây trong lồng ngực xuống bàn rồi đi về hướng ngoài cửa, hành động tùy hứng cố hữu.



Ý thức của Lý Thiếu Thiên khiến hắn đi ngăn cản cậu, Mặc Lý lại giống như một con mèo không tình nguyện bị người ôm lấy, dùng sức đẩy tay ra, hết đẩy lại đạp, trên mặt lộ ra chút tàn nhẫn, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút cừu hận.



Trái tim của Lý Thiếu Thiên cả kinh, không dám tiếp tục ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Lý chạy đi ra ngoài.



Phương Lâm từ trong phòng ngủ đi ra, ôm lấy cánh tay nhìn về phía Lý Thiếu Thiên: “Cãi nhau với sư phụ thì mặt không đổi sắc, nghe cậu ta nói mấy câu thì cậu đã cảm thấy áy náy? Trời ạ, sư đệ của cậu quả đúng là một người giỏi thao tác lòng người, xướng hay niệm đều hoàn mỹ.”



Lý Thiếu Thiên từ chối cho ý kiến, cầm lấy điều khiển từ xa tắt tiết mục trên TV Mặc Lý đang xem. Tiết mục TV đang chiếu chính là chương trình tuyển chọn tài năng hắn ghi danh.



Lý Thiếu Thiên nghĩ Mặc Lý giận hắn, còn không biết phải làm thế nào mới có thể dỗ dành cậu, không nghĩ tới Mặc Lý tới chiều đã quên sạch chuyện không thoải mái ban trưa, tạo một nhóm trên QQ kéo sư huynh sư đệ vào, hưng trí bừng bừng yêu cầu mọi người vote cho Lý Thiếu Thiên.



Thành tích tốt của Lý Thiếu Thiên ở trong chương trình là chuyện mà tất cả các sư huynh sư đệ đều dự đoán được, MC gọi cái này là thăng cấp. Những người thắng cuộc sẽ rời đi Mặc Huyền, tiến về thế giới càng thêm rộng lớn, tranh đoạt công danh địa vị với càng thêm nhiều người.