Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực
Chương 122 : Hạ
Ngày đăng: 20:30 20/04/20
Con người một khi đã hưởng qua tư vị của quyền thế rốt cuộc sẽ không dứt bỏ được, ma thú trước mắt này c�%A�=�giống nhau thôi.
“Ngươi là uy hiếp ta?”
Hắn lại nếm cỗ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi kia, hôm nay sau ba năm, lúc hắn cho rằng mình nắm chắc phần thắng, giờ khắc này lại nếm lại tư vị cũ, làm người ta hết sức căm giận.
“Không, hiện tại là Nguyệt Quý khẩn cầu ngươi, chú thuật gây dịch bệnh này tuy rằng Nguyệt Quý cũng có thể giải, nhưng độc chú này quá âm độc, người bên ngoài giải rốt cuộc cũng sẽ còn tổn hại ba phần, chỉ có người thi chú mới giải quyết dễ dàng.”
“Đây là thái độ cầu người sao?” Quốc sư trừng mắt.
Nguyệt Quý phất vạt áo, quì một gối, “Nguyệt Quý cầu ngươi.”
Y quỳ, nhưng trong mắt không có khuất nhục bi phẫn, giống như mọi cảm xúc trong cơ thể đã bị lấy mất, vào thời khắc này, y so với hắn một ma thú lại càng không giống con người có thất tình lục dục.
Y vẫn là một Nguyệt Quý từng phong ấn hắn ba năm, đứng giữa ánh sáng trời đất, người đạm như cúc, quần áo bố y cũ nát, mái tóc buộc hờ tùy ý, trên người y không có bất kỳ bảo thạch nào làm trang sức, quần áo mộc mạc, khuôn mặt vàng vọt khô gầy, căn bản là kém xa các công tử ở kinh thành, chứ đừng nói chi là danh kỹ Vũ Y.
Nhưng y hạ đùi mẫu mực, khiến cho y dù có quỳ xuống chịu nhục cũng không nhiễm lấy một hạt bụi, thoát tục siêu phàm, mặc cho ai cũng không làm giảm bớt được ngạo khí cùng tôn quý.
Thanh khiết của y sẽ làm cho người khác tự ti mặc cảm, liền ngay cả mình, trong nhất thời cũng có chút lóa mắt.
Ngày đó, quốc sư ra khỏi thành thi pháp, dịch bệnh bỗng nhiên đình chỉ, Hoàng Thượng mừng rỡ, tuyên hắn vào cung, ban cho rất nhiều vàng bạc châu báo.
Hắn nhẫn nại, nghe lão nhân kia một chuỗi dài dòng văn tự hướng hắn khen ngợi, nếu không phải vì thân phận Quốc sư, hắn đã sớm đem xú lão đầu này một chưởng đánh chết.
Liều mạng nhẫn nại, từ một đếm tới một trăm, lại từ một trăm đếm ngược trở về, để tránh để bàn tay đem lão đầu đang lãi nhãi kia đánh cho ngất xỉu, đối hắn mà nói, đều này coi như là nhẫn nại cực lớn rồi.
Mà tuyên hắn tiến cung còn chưa đủ, long tâm cực đại vui mừng, đặc biệt cho phép hắn ngủ lại trong cung, loại ân sủng này hắn không cần.
Hắn một lòng muốn xuất cung, cửa cung trong bóng tối lại từng cái từng cái đóng lại, người ở bên ngoài không thể vào, mà người ở bên trong càng không ra được.
Bằng năng lực của hắn, muốn đi ai có thể ngăn cảng, nhưng thân phận Quốc sư lại bó buộc tay chân, bực bội hắn bất đắc dĩ ngã đầu ngủ, nhưng làm sao ngũ được.
Bên người một đống thái giám biết rõ Thánh Thượng coi trọng hắn, lúc này không nịnh bợ thì còn đợi lúc nào.
Thêm áo thêm chăn, kiêt quyết quay quanh bên cạnh hắn, trên mặt là nụ cười a dua nịnh hót, thật sự là phiền chết người.
Nguyệt Quý nhẹ giọng nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cho dù là người thông minh nhất trên đời này, cũng không dám nói xằng chính mình cái gì cũng biết, ngươi hôm nay nói như vậy, đại biểu ngươi thật sự chỉ là tiểu hài đồng mới ra đời ba năm mà thôi, chỉ có nghé con mới đẻ mới có thể cuồng vọng tự đại, ngươi cho rằng mình sức mạnh cường đại có thể làm được hết thảy, nhưng bất luận ngươi mạnh như thế nào, cuối cùng cũng không tìm được ta, cho nên mới sử dụng kế bắt ta hiện thân, không phải sao?”
“Ngươi —— ”
Ma thú giận đến nói không ra lời, nhưng cũng không thể phản bác. Sau khi hắn phá hũ mà ra, bất luận hao hết tâm lực, cũng không cách nào tìm được hơi thở của Nguyệt Quý.
Đối với hắn đây là một loại đả kích, là một sỉ nhục không từ ngữ nào diễn tả được, hắn thực liền thua dưới tay người này, ngay cả khi tìm y báo thù rửa hận, cũng khiến cho chính mình mặt xám mày tro.
Trên thế gian này còn có nhục nhã nào so với nhục nhã này của hắn?
Nguyệt Quý nghiêm nghị nhìn hắn, “Mệnh ta đã không còn lâu, có thể sống đến nửa năm đều là cầu may, trong lúc ta còn ở đây, thuận ngươi muốn chém muốn giết tuyệt không hai lời, chỉ có một chuyện muốn nhờ, đó là sau khi ta chết, thỉnh ngươi lấy lấy thân phận quốc sư nói với một người, nói ta Nguyệt Quý đích xác đã chết.”
“Ngươi muốn chết thì chết, tại sao ta phải làm gã sai vặt truyền lời cho ngươi?”
“Ngôn ngữ có sức mạnh, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ tại sao khi ta bảo ngồi xuống, ngươi liền không thể động đậy sao?”
Điểm ấy ngược lại gợi lên lòng hiếu kỳ của ma thú, hắn gãi tai gãi má, suy nghĩ không thôi, đúng thật là không thể hiểu được vì sao chú thuật ngồi xuống nhỏ nhoi của Nguyệt Quý vẫn còn hữu hiệu với hắn.
Trước kia sức mạnh mình không đủ, hắn có thể hiểu, nhưng hôm qua Nguyệt Quý dùng đúng chiêu đó, hắn lại không có sức chống cự, một cái liền ngồi xuống đất.
Nguyệt Quý nâng chung trà lên, hiển nhiên đã biết đáp án vì sao, y nhoẻn miệng cười, tươi cười đẹp như hoa xuân nở rộ.
Không, không có khả năng, nam nhân xấu xí như vậy, cùng hoa xuân căn bản là không dính dáng, nhưng nụ cười kia của y, lại làm đầu óc quốc sư biến thành một đoàn tương hồ, vô pháp tự hỏi.
Đó cũng là chú thuật đi?
Có thể làm cho hắn đánh mất lý trí nghe lời, giống như y kêu hắn đi giải dịch bệnh, hắn liền ngoan ngoãn đi.
Chắc chắn là Nguyệt Quý đã đối hắn hạ chú thuật, giống như chú thuật ngồi xuống kia, làm hắn chống cự không được.
Lại nhìn về phía y, nụ cười kia đã không còn ở trên môi của Nguyệt Quý, khôi phục lại bộ dáng thanh lãnh ngày xưa, hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có lẽ không phải chống cự không được, mà là ——
Không muốn chống cự đi.