Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Chương 141 : Thượng

Ngày đăng: 20:30 20/04/20


Phía trên nhục tháp bằng gấm thêu tranh hoa điểu, một cánh tay trắng nõn mềm mại nửa dựa vào gối, gương mặt phù dung, hai con ngươi mỵ hoặc, đôi môi đỏ mộng, phong tình vạn chủng, vạt áo nửa hở lộ ra một mảng lớn tròn trịa, dụ dỗ hồn phách nam tử xâm chiếm thân thể của nàng tận tình hưởng lạc.



Nhưng nam nhân cao lớn tuấn lãng bên cạnh nàng đến liếc mắt một cái cũng không, hắn đang nói chuyện, hơn nữa trong giọng nói hàm chứa phẫn nộ, cùng khâm phục mà ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện.



“Ngươi biết không, y lại nói, lại nói, ” Ngươi không phải tự xưng chuyện gì cũng biết sao, tại sao lại đoán không ra?”, y thật biết cách làm người khác tức giận, ta không biết làm thế nào, đành phải đến Trương gia.”



“Rồi sau khi đi Trương gia thì sao?” Vũ y nhẹ giọng hỏi. Vừa rồi nghe Quốc sư kể chuyện lạ của Trương gia, nàng cũng có chút ngạc nhiên vì sao Nguyệt Quý lại định luận như vậy.



Trái tim Quốc sư loạn nhịp một hồi lâu, mới không cam lòng nói: “Trương Nhã Quân thưa với cha hắn muốn mang đệ đệ ra ngoài điều dưỡng, cha của hắn lập tức từ trên giường bệnh nhảy xuống, chạy thẳng đến cái ao, nhưng Trương Nhã Quân từ sớm đã lệnh cho gia đinh mang Trương Ấu Quân lên xe rời đi.



Trương lão đầu định đem nhi tử cả đời độc chiếm, không ngừng ép hắn vẽ tranh, hiện tại nhi tử không thấy, cấm đầu hung hăng đánh Trương Nhã Quân, ánh mắt kia điên cuồn hung ác, y hệt như bị ma quỷ triền thân.”



“Vậy là đúng như lời Nguyệt Quý nói.”



Quốc sư không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận.



“Ân, chẳng những đúng như lời y nói, còn không sai chút nào, Trương lão đầu này tự cho mình thanh cao, kỳ thực chỉ là một tên ngụy quân tử lừa đời lấy tiếng, khi lão phát hiện Trương Ấu Quân tài vẽ so với mình còn cao hơn một bậc, liền tra tấn Trương Ấu Quân, nói với mọi người hắn họa không giống ai, để tránh tranh của Trương Ấu Quân bị phát hiện, bản thân sẽ bị quên lãng.



Nhưng lão dù sao cũng là họa sư, nên cũng bị tranh của Trương Ấu Quân hấp dẫn thật sâu, bởi vậy lão buộc hắn vẽ tranh, mỗi khi vẽ xong một bức, lão gần như khát khao thưởng thức, rồi lại sợ người khác thấy được nên đem xé nát, cứ như vậy không ngừng lặp lại.”



” Nguyệt Quý này quả thật là kỳ nhân!” Vũ y thở dài, trách không được tại sao Quốc sư trước đây luôn nhớ người này.



Nàng lên tiếng tán thưởng làm sắt mặt hắn xanh mét.



Vũ y bật cười, nàng chưa từng thấy qua một Quốc sư bình tĩnh, thần thông quảng đại lại lộ ra ánh mắt trẻ con này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai hắn xoa xoa, đà thanh nói: “Quốc sư không cần buồn rầu, người này không biết suy xét, lại vọng tưởng cùng Quốc sư tranh cao thấp, lấy khả năng của Quốc sư, không bằng liền ——” nàng mô phỏng con dao làm động tác hạ thủ, “Chấm dứt hậu hoạn, dù sao Quốc sư vẫn luôn xemy là cái gai trong mắt, không phải sao?”



Vũ y cười – trong quyến rũ có vài phần tàn khốc, nếu không phải nàng là người lãnh huyết mất nhân tính, làm sao có thể hòa hợp cùng hắn.



“Không…”



Thanh âm của hắn có chút chần chờ.



Vũ Y ôm trụ bả vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn mềm nhẹ thổi khí, “Quốc sư sao lại mềm lòng? Y đã từng phong ấn ngươi, để ngươi thống khổ chịu nhục ba năm, hiện tại đúng là thời khắc báo thù, ta xem y sắc mặt vàng như nến, môi biến thành màu đen, chỉ sợ không qua được mấy ngày, quốc trừ khử y, coi như là cho y chết thống khoái.”



Hắn không dấu diếm thân phận mình với Vũ Y, nàng can đảm cẩn trọng, bọn họ thuận theo nhu cầu, đây cũng không phải vấn đề gì lớn.



Chỉ có hắn không phải người, cũng không biết gọi mình ra sao, cho nên khi Hoàng đế hỏi tên hắn, hắn chỉ nói mình không họ không tên, ngay cả Chú vương người đã dưỡng thành hắn cũng liền vì bị diện mạo thật của hắn hù chết.




“Tin ta đi, ta cũng không muốn mình biến thành đối tượng mộng xuân của người khác đâu.” Nguyệt Quý ho khan vài tiếng, có chút khó mở miệng, “Có thể là ngươi đã lâu chưa phát tiết, cho nên mới, mới… Ngươi là ma thú, tinh lực nhất định tràn đầy, có lẽ là,  là muốn nam nữ giao hoan, nên mới nằm loại mộng xuân này.”



“Hôm kia ta mới cùng Vũ Y hoan hảo một đêm, cho nên điều này là không có khả năng.”



“Bằng không chính là, chính là… Ngươi đã dùng thuốc trợ hứng, nên mới…” Nguyệt Quý không biết có nên than thở số mình xui xẻo, hay là nên cười trừ,  y mà lại phải đi tìm nguyên nhân ma thú mộng xuân sao?



“Ta là ma thú, phàm dược của dân gian ta đều biết, làm sao không biết mình ăn cái gì, cho nên ta càng nghĩ, chỉ còn khả năng duy nhất đó là ngươi hạ độc chú với ta.”



“Ta không có!”



“Ngươi có!”



“Ta thật không có!”



Ma thú trên trán nổi gân xanh, hiển nhiên là đang kiềm chế không bùng nổ.”Nam tử hán đại trượng phu, có liền có, không liền không, ta bại trong tay ngươi cũng không phải một, hai lần, nhưng ngươi dùng chú thuật mà còn nói dối, ta không phục, ngươi khinh người quá đáng.”



Trên mặt hắn đằng đằng sát khí, giải thích thế nào cũng không nghe, Nguyệt Quý bất đắc dĩ, chỉ phải nói: “Được rồi, nếu ngươi đã biết, nhiều lời vô ích, cái này chỉ là một trò đùa nhỏ, Nguyệt Quý xin nhận.” Y vỗ nhẹ vai hắn một cái, cười tươi như  hoa “Đã giải chú rồi, ngươi an tâm đi.”



Đây là tâm bệnh, mình mà không thừa nhận việc này, nói đã đem chú hóa giải, ma thú chắc chắn còn vì việc này mà dùn dằn.



Ma thú khóe mắt chợt lóe, “Thật sự giải?”



“Tuyệt đối chính xác!” Nguyệt Quý cố gắng nói dối.



“Hảo, ta tin ngươi lần này.”



Nhưng ba ngày sau, ma thú lại đến phòng Nguyệt Quý, sắc mặt xanh mét, tóc tai tức giận đến muốn dựng thẳng lên, hắn vừa tiến vào liền mạnh mẽ chụp bàn.



“Ngươi gạt ta, ngươi không có giải chú, ngươi còn làm chú mạnh hơn, hại ta, hại ta…”



Hắn tức đến không nói được, một hồi lâu mới rống giận tiếp tục nói, “Lần này đổi lại ngươi cưỡi lên người của ta, yêu mị dâm đãng đong đưa thân mình, từ trên xuống dưới phun ra nuốt vào cự vật của ta, nhủ thủ của ngươi bị ta thân đến sưng đỏ ướt át, chỉ khẽ cắn một cái, ngươi liền phát ra tiếng rên rỉ mềm mại đến tận xương, dụ dỗ ta trừ sáp điên cuồng, khi ta tỉnh lại, bụng dưới trướng đau vô cùng, ngay cả khi bản thân tự an ủi cũng không yên ổn được. Ngươi nói đi, ngươi hạ chú thuật gì mà độc ác như thế.”



Nguyệt Quý chưa từng nghe qua quá trình tình ái rõ ràng như thế, gương mặt vàng như nến cũng nhịn không được mà trở nên đỏ ửng, y ấp úng cố giải thích, “Chú thuật đó… Đúng là giải rồi.”



“Ngươi không có giải.”