Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 10 : Ăn không nói có
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
Ân Tịch Ly kỳ thực rất chú ý tới chuyện ăn uống. Có điều hắn chỉ để tâm đến khẩu vị, không hề quan tâm cảnh trí xung quanh, trái với mấy vị khách thanh nhã khác, lúc nào cũng hảo hảo chọn một món ăn, rồi không xuất ra thi từ thì không thể nuốt trôi được.
“Mẫn huynh muốn ăn gì? Nam ngọt Bắc mặn, Đông chua hay Tây cay.” Viên Lạc hỏi, “Để ta đưa ngươi đến chỗ thích hợp nhất ăn.”
Viên Liệt lắc đầu, Viên Lạc thỉnh thoảng lại quá nhanh mồm nhanh miệng, làm người khác cảm thấy hắn là cái dạng suốt ngày chỉ biết phóng túng. Từ trước đến nay, luôn có không ít quan viên trẻ tuổi trong triều lấy đó để châm chọc khích bác hắn. Chẳng biết Viên Lạc nghe hiểu hay không hiểu, hay thật sự chưa nghe qua, chỉ vô tư cười… Những người hắn thường giao du, nhiều kẻ ở sau lưng bảo hắn ngốc, kỳ thật hắn một chút cũng không ngốc, về mặt này thân làm đại ca đương nhiên hiểu rõ nhất, công phu hắn cũng học đầy mình, chỉ là quá ham chơi, dù sao cũng còn nhỏ mà.
“Ân… Nhạc Đô có cái gì ngon, đến địa phương nào, ăn món địa phương đó a?” Ân Tịch Ly cười, hỏi.
“Vậy đi Nhã An cư a?” Tề Diệc đề nghị, “Là một trong ba tiệm ăn ngon nhất hiện nay ở Nhạc Đô.”
Ân Tịch Ly kỳ thật không quá hoan nghênh danh tự có chứa chữ “Nhã” trong đó, xét theo bói chữ[2], chữ “Nhã” (雅) này răng chữ quá lớn, còn lộ cả ra ngoài, nói cách khác… Một người mà hàm răng quá lớn lại để lộ hết ra, thì “nhã” ở chỗ nào? Vì vậy, chữ “Nhã” chính là biểu tượng điển hình cho sự trong ngoài bất nhất.
Đang miên man suy nghĩ, mọi người đã đến trước cửa Nhã An cư.
Ân Tịch Ly rút kinh nghiệm những lần trước, liền nghĩ đến việc lắc trống bỏi tính toán, tay vừa chạm vào lớp áo đầu tiên, chợt nghe Viên Liệt hỏi hắn, “Cái trống bỏi của ngươi rốt cuộc là chứa những thứ môn đạo gì?”
Ân Tịch Ly cả kinh, tự nhủ, vụ này nguy hiểm à nha.
Hắn thầm nghĩ, nếu có tài cán gì khác thường, đương nhiên là phải giấu đi, bằng không dễ rước họa vào thân. Thế gian này có ba điều để lộ ra sẽ dẫn đến đại nạn, thứ nhất lộ tiền, thứ nhì lộ tài, thứ ba là lộ dã tâm.
Thầy tướng số thì có năng lực đoán biết trước vận mệnh. Người không sợ người mà chỉ sợ trời, đặc biệt ở trong Hoàng thành long xà lẫn lộn, con người mang dã tâm khó lường. Nếu nói cho bọn hắn biết mình chính là thầy tướng số, đêm nhìn tinh tượng coi ra rằng cả cái Hoàng triều Nam Cảnh này bất quá chỉ còn tồn tại được một hai năm…chẳng phải là tự ôm lấy họa sát thân sao?
“Ai.” Viên Liệt thấy Ân Tịch Ly ngẩn người, liền vỗ vỗ hắn.
“Ân?” Ân Tịch Ly ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau một lúc mới nói, “Đây là bảo bối, ngươi không biết sao?”
“Bảo bối?” Đương lúc nói chuyện, mọi người đã bước vào tửu lâu, tìm được một chỗ ngồi hảo hảo cạnh cửa sổ tại lầu hai, Ân Tịch Ly chợt thấy Hạ Vũ nhìn hắn đầy vẻ bận tâm, như có ý nhắc nhở hắn đừng nói năng lung tung.
Ân Tịch Ly cười híp mắt, trong lòng tự nhủ, Hạ Vũ ngốc tử lại còn đi khi dễ hắn là đứa ngốc.
“Bảo bối gì?” Viên Liệt hiếu kỳ thăm dò, “Chẳng phải chỉ là cái trống bỏi sao?”
Ân Tịch Ly thuyết với thái độ thần bí, “Khái khái… Lúc trước ta đi bái Phật gặp được một vị tiên nhân, hắn cho ta cái trống này, bảo ta trước mỗi lần quyết định chuyện gì đó thì lắc lắc mấy cái, có thể tiêu tai giải nạn!”
“Có chuyện như vậy sao?” Tề Diệc nghe xong cảm thấy thật ly kỳ. Hạ Vũ chỉ cuối đầu uống trà.
Nam Cảnh đế thấy nàng lê hoa đái vũ[4],điềm đạm đáng yêu, trong lòng càng luyến ái, liền thu nhận nàng, rồi lâm hạnh[5] ngay đêm đó.
Vốn dĩ, thân thể Xảo Nhi đã sớm trao cho Hạ Khâu, nhưng thật trùng hợp, thời điểm Nam Cảnh đế bức ép nàng quan hệ, vừa vặn đúng ngày đầu hành kinh. Xảo Nhi nghĩ đến Hạ Khâu, nên không dám nói, thái độ miễn cưỡng, càng tăng thêm vài phần hứng thú. Sáng hôm sau, Nam Cảnh đế phát hiện lạc hồng (vết máu) trên giường, liền sinh lòng sủng ái, phong Xảo Nhi làm phi tử. Lại còn cảm thấy nàng tựa như cây lệ chi óng ánh ngọt ngào, bởi vậy phong là Lệ phi.
Xảo Nhi kia là con dâu được nuôi từ bé, thưở nhỏ lớn lên ở Hạ gia, bởi vậy Hạ Khâu cùng mẹ Hạ Khâu chính là thân nhân duy nhất của nàng. Hạ Khâu bụng mang dã tâm, lừa gạt Xảo Nhi, nói mình thật lòng yêu nàng, nhưng nếu nàng không chịu gả cho Hoàng đế thì Hạ gia chắc chắn sẽ bị tru di cửu tộc tịch thu gia sản, lại còn níu tay Xảo nhi bảo nguyện ý chết cùng nàng, nhưng hắn lại không thể bỏ mặc mẫu thân được. Nói cho cùng Xảo Nhi vốn là người đơn thuần, liền rưng rưng nước mắt đồng ý, gả cho Nam Cảnh đế.
Xảo Nhi xuất thân là một nha đầu nhà nông nên tính tình rất siêng năng chịu khó, vào trong cung không kiêu căng ngạo mạn, đối xử rất tốt với nha hoàn và hạ nhân. Nam Cảnh đế lúc đầu cảm thấy nàng mới lạ, sủng ái nàng, lâu dài, phát hiện nàng thật đơn thuần đáng yêu, hoàn toàn khác biệt với những cung nhân suốt ngày đấu đá lẫn nhau, lại càng sủng ái nàng sâu đậm. Xảo Nhi kia cũng không chịu thua kém ai, chỉ trong ba năm, đã sinh được cho Nam Cảnh đế một trai một gái, con của nàng chính là thái tử đương triều Trần Mạnh.
Xảo Nhi một lòng tin rằng Hạ Khâu vẫn luôn đau khổ vì yêu nàng, mà Hạ Khâu cũng khéo đóng kịch, tự tuyên bố không thành thân, quả nhiên trong ba năm đó không tìm đến nữ nhân nào khác. Xảo Nhi hảo cảm động và thương nhớ hắn, cảm thấy mình với hắn hữu duyên vô phận, nên thường ở trước mặt hoàng đế nói tốt mấy câu, trong phút chốc, Hạ gia một bước lên trời. Hạ Khâu được vinh dự thăng làm Thái úy, đương triều nhị phẩm, là đại quan. Người này tâm cơ thâm trầm, bốn năm sau, cảm thấy màn kịch của mình không cần thiết phải kéo dài lâu hơn nữa, nên Xảo Nhi từ chỗ là đại quý nhân, liền biến thành mối họa lớn bên cạnh hắn.
Năm thứ tư Xảo Nhi lên làm phi, mang bầu đệ tam thai, sự sủng ái của Hoàng thượng đối với nàng không hề thuyên giảm. Dưỡng thai được sáu tháng, Xảo nhi xuất hành, ngồi xe ngựa, đi Sản Long cung chờ sanh. Hạ Khâu lập tức mua chuộc phu xe, sai hắn cho ngựa ăn ớt. Đi được nửa đường, ngựa liền bắt đầu nổi cơn điên loạn, vẫy vùng khốc liệt cho đến khi lật xe. Xảo Nhi bất hạnh bị văng khỏi mã xa, lập tức sinh non, mẫu tử đều vong mạng.
Nam Cảnh đế thương tâm vô cùng, dùng danh phận Hoàng hậu để hậu táng cho Xảo Nhi, hơn nữa còn phong cho thân nhân duy nhất của Xảo Nhi là Hạ Khâu tước vị Hầu tước. Không lâu sau, Hạ Khâu lên nắm quyền, thao túng quyền lực trong triều. Nam Cảnh đế một mực tưởng niệm Xảo Nhi, bởi vậy đối với Hạ gia cố tình nhắm một mắt làm ngơ, nếu quá đáng lắm thì cũng chỉ khiển trách vài câu, người Hạ gia ngày càng hoành hành không nể nang ai.
Thiên hạ thường hay nói, nhiều Hoàng đế nửa đời trước hoàn toàn bất đồng với lúc tuổi già, có thể lấy Nam Cảnh đế ra làm ví dụ. Nửa đời trước hắn thông thạo kinh sử, võ công cao cường, cần cù khiêm tốn, đúng nghĩa là một minh quân, mặc dù có hơi háo sắc, nhưng đối với nữ tử bên mình thì hầu hết đều trọng tình trọng nghĩa. Đến giai đoạn hậu kì, đột nhiên trở ngược, biến thành hôn quân bỏ bê triều chính, hoang *** vô độ. Nhất là từ sau khi Lệ phi qua đời, Nam Cảnh đế ngày một thậm tệ hơn, không thích nữ nhân, nổi lên lòng yêu thích nam nhân, các phi tử hậu cung phần lớn bị đày hết vào lãnh cung, chỉ để lại năm nam phi xinh đẹp. Trong phút chốc, cả Nhạc Đô trở nên thịnh hành nam phong, nhiều quan lại quyền quý đều nuôi hai phòng tiểu thiếp: một phòng nữ thiếp, một phòng nam thiếp.
Hạ Viêm Nghiễm này chính là con trai độc nhất của Hạ Khâu, hắn cậy thế lực của phụ thân làm nhiều việc ác, là kẻ luôn gây phiền phức cho người khác ở Nhạc Đô.
Cơ duyên kì ngộ, Hạ Viêm Nghiễm một lần thấy Trần Miễn đánh đàn, đã giật nảy mình, nghĩ phải chiếm về làm của riêng. Trần Miễn dù là thư sinh nhưng thân phận tôn quý cũng sinh ra trong nhà có thế lực, đối với hắn Hạ Viêm Nghiễm không thể dùng cách cưỡng chế để chiếm đoạt. Càng không lấy được càng thêm trăm lần bức bối trong lòng, đành phải chuyển sang bám theo nịnh nọt. Sáng sớm nay, nghe kể hôm qua tứ đại tài tử bị người khác hạ nhục, có một mặt nạ thư sinh không chỉ đánh thắng Trần Miễn, mà còn dùng quỷ kế làm bị thương ngón tay của Trần Miễn, Hạ Viêm Nghiễm liền nổi trận lôi đình.
Hắn đi trên đường nghe ngóng, có kẻ lắm mồm mách với hắn, rằng thư sinh đeo mặt nạ hình như là đến Nhã An cư, vì vậy hắn liền đuổi tới.
Viên Liệt vừa nhìn thấy Hạ Viêm Nghiễm, cũng khó tránh khỏi nhíu mày. Trong tứ đại gia tộc, con cháu của tam gia Viên, Tề, Tiêu đều là thanh niên tài tuấn, giao tình rất tốt, duy chỉ có Hạ Viêm Nghiễm là văn ngu võ dốt, dùng cách gì cũng không xếp vào cùng một hạng được.
Quý Tư thấy Hạ Viêm Nghiễm loanh quanh trong tửu lâu, liền khẽ cười cười, “Tiểu Hầu gia, cũng đến uống rượu à?”
Hạ Viêm Nghiễm quay đầu lại, liếc thấy Quý Tư, lập tức cả kinh.
Quý Tư là đương triều Thừa tướng gia, đến cha hắn cũng phải nể ba phần, hắn không phải người vụng về, nhanh chóng hành lễ với Quý Tư, “Ai, Quý tướng cũng ở chỗ này a.” Chớp mắt một cái, hắn lại trông thấy Viên Liệt và Tề Diệc, thoáng cau mày, thầm nghĩ, sao lại gặp phải bọn này chứ?
Hạ Viêm Nghiễm tuy hung hăng càn quấy, song gặp mấy người này là hắn sợ, đặc biệt là Viên Liệt. Cha hắn từng dặn, trong cả triều văn võ, chỉ có Viên gia là nhất định … không thể đắc tội. Viên gia nắm giữ trọng binh, cho dù có làm thịt ngươi, Hoàng thượng cũng không đứng ra làm chủ cho ngươi được.
Dáng vẻ ngạo mạn của Hạ Viêm Nghiễm lập tức bị triệt tiêu, hắn định tùy tiện hỏi han vài câu rồi đi cho nhanh, liếc qua, lại thấy người ngồi bên cạnh Viên Liệt, chính là Ân Tịch Ly vẫn đang uống rượu dùng bữa.