Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 13 : Khao khát nhân tài
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
Sau khi cơm nước xong, Ân Tịch Ly quay về nhà của Tề Diệc trước, nhanh chóng thu dọn hành lý rồi đến cáo biệt Tề vương gia.
Tề vương gia mặt mày rạng rỡ ra nghênh đón, hôm nay, cả buổi chiều vương gia đã cùng Tề phu nhân nói chuyện thật lâu với Tề Linh, Tề Linh còn bảo là đói bụng, ăn được chút ít điểm tâm, biểu lộ thần thái rất vui vẻ tinh nghịch. Đời này Tề vương gia dường như chưa từng nhìn thấy nàng không bị ốm đau bệnh tật hành hạ, thần sắc tươi tắn, vui vẻ như vậy, cảm thấy lão thiên gia cuối cùng cũng chịu mở mắt, hy vọng Linh nhi nhà hắn sau này được hưởng đại phúc phận.
Trước khi quay lại Tề phủ, Ân Tịch Ly không quên việc nhất định phải lộp bộp lộp bộp lắc trống bỏi, biểu tình thoáng ngấy ngốc.
Biết Ân Tịch Ly phải đi, Tề vương gia tuy không muốn, nhưng dù sao đối với thanh niên tiền đồ vẫn quan trọng nhất, để có thể lọt vào mắt xanh của Quý Tư thì đích thực phải là một đại nhân tài, sau này nhất định sẽ có cơ hội làm quan đồng triều.
Ân Tịch Ly hỏi thăm bệnh tình của Tề cô nương, lão Vương gia nói đã ổn, còn không ngừng tán dương Hạ Vũ là thần y. Ân Tịch Ly khuyên Tề Vương gia nên hảo hảo yêu thương Tề linh, vì kiếp này của nàng trắc trở.
Tề Vương gia hướng Ân Tịch Ly nói rằng khuê nữ của hắn ta đã trải qua nửa đời khổ ải, nên về sau dĩ nhiên càng phải trân quý nàng hơn, rồi cảm khái gật đầu… Mà kì thực trong hồi ức cả đời này của Tề Linh, chỉ nhớ duy nhất có một hai năm là được hạnh phúc vẹn toàn, rồi thì nửa đời trước ốm đau, nửa đời sau cơ cực… Cái gọi là hồng nhan bạc mệnh, cũng chỉ thế mà thôi.
Ân Tịch Ly thu thập hành lý xong, đi theo Quý Tư đến phủ Thừa tướng, Viên Liệt và Viên Lạc cũng xin cáo từ, nên mọi người vừa vặn đồng hành.
Viên Lạc tỏ ra rất thân thiện với Ân Tịch Ly, hỏi đông hỏi tây, Ân Tịch Ly thuận miệng đáp đôi câu, cũng đủ để chọc cho hắn cười ha hả, còn Viên Liệt vẫn duy trì chút cảnh giác với Ân Tịch Ly, người này…dường như có rất nhiều bí mật.
Ân Tịch Ly bị Viên Liệt dõi theo sau lưng đến phát bực, lòng tự nhủ, hai huynh đệ Viên gia này, cái gì cũng biểu hiện hết ra ngoài, một tên là mặt cười tiểu lão hổ, tên còn lại nhất định là mặt lạnh tiểu lão hổ.
Sau khi chia tay ở khúc rẽ, Ân Tịch Ly cùng Quý Tư lên xe ngựa, hồi phủ.
Quý Tư hỏi Ân Tịch Ly, “Mẫn công tử một bụng đầy học vấn tài năng như vậy, phải chăng là có chí hướng rộng lớn cao xa?”
Ân Tịch Ly nhìn Quý Tư, quả thật là không muốn làm tổn thương tấm lòng của hiền tướng (ý chỉ Quý Tư), cho nên chỉ cười cười nói, “Quý tướng, ta cũng không có chí hướng to tát gì cả.”
“Vậy còn vinh hoa phú quý?” Quý tư hỏi.
Ân Tịch Ly nhún vai, “Gia cảnh của ta đã quá sung túc, cũng không ham tiền tài.”
“Vậy thì vì sao?” Quý Tư hỏi, “Tận lực học tập khổ luyện mười năm, tất phải có mục đích lớn lao gì chứ?”
Quý Tư đột nhiên cười, vấn, “Mẫn công tử… có phải là thầy tướng số không?”
“Khặc khặc…” Ân Tịch Ly vốn đang uống trà, liền sặc một hơi, ho khan, rồi giương mắt quan sát Quý Tư, đột nhiên thấy hắn chuyển sang cười đầy ẩn ý, thì thầm, “Trước kia ta có cơ duyên kì ngộ, được một vị cao nhân dạy sơ qua, biết hiện tại có mấy chòm sao sáng nhất gọi là đế tinh, lúc này đế tinh mới đang tỏa hào quang vạn trượng, trong khi đế tinh cũ lại ảm đạm. Hơn nữa tứ phía tựa hồ như có bầy sói đang rình rập, mây mù phủ lấp, làm cho lúc tỏ lúc mờ không minh bạch được, ai, khó khăn a. Đế tinh vì thế cô tịch không ai giúp đỡ, thật sự đáng thương, rõ ràng phía Bắc có một chòm sao chổi từ xa đến, nhưng vẫn một mực không tương trợ.”
Nói xong Quý Tư ngước mắt nhìn Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly bắt đầu lộ ra dáng vẻ bối rối, đặt chén trà xuống, dùng ống tay áo lau nước trà dính trên người, cũng không nói tiếng nào, trong đầu đang nghĩ phương pháp ứng đối.
“Trên mặt trống bỏi của ngươi, chính là Càn Khôn bát quái trận, tục xưng là thần toán đồ.” Quý Tư thản nhiên nói, “Vị cao nhân dạy tinh tượng cho ta nói, nếu hữu duyên, có thể gặp được người dùng vật dụng bói toán này, ngàn vạn lần không thể để vuột mất, người này có tài năng làm biến chuyển thiên hạ.”
Ân Tịch Ly hơi trễ khóe miệng xuống, lườm Quý Tư, lòng tự nhủ, xong rồi xong rồi, vốn tưởng rằng đây là người phúc hậu, không ngờ lại là kẻ “đội lốt trâu đi ăn thịt hổ” a!
Quý Tư cười thoáng giảo hoạt, “Mẫn công tử, ngày đó sau khi ta gặp ngươi, đã phái người đi thăm dò một chút, tại phương Bắc có trấn Thanh Vân, trùng hợp ở chỗ, nghe nói trong trấn Thanh Vân, có một tuấn mỹ thư sinh họ Ân, được ca tụng là thần toán.”
Ân Tịch Ly hít ngược vào một hơi lãnh khí, lòng lại nhủ, không hổ là Quốc tướng a, hảo giảo hoạt a! Sập bẫy rồi!
Quý Tư càng cười đến lộ ra vẻ cáo già, “…Ân công tử, giấy không thể gói được lửa, ta là người bình thường xuất ngôn cẩn trọng, nhưng một khi nóng giận sẽ dễ dàng nói hươu nói vượn, không bằng như vậy đi, dù ngươi có tham gia khảo thí, chưa chắc sẽ dùng đến thực lực để thi. Có điều nếu ngươi dám không dự thi hoặc vờ vĩnh thì…”
Ân Tịch Ly trợn tròn mắt, “Thì ngài làm gì?”
Quý Tư mỉm cười, “Ta liền bẩm báo hoàng thượng bố cáo thiên hạ, ngươi – Ân Tịch Ly là đại tài tử biết thuật Càn Khôn thần toán, kiểu nào cũng lăn qua lăn lại khiến ngươi cả đời không cách gì bình an đọc sách được!”
“A…” Ân Tịch Ly lại hút vô một hơi lương khí (khí lạnh), trố mắt nhìn Quý Tư, “Tướng gia, vì cớ gì mà ngài làm như vậy?”
Quý Tư hắc hắc cười thống khoái, “Không có lý do, cứ coi như ta ‘Khát nhân tài’ đi.”
……
Chạng vạng, Viên Liệt cùng Viên Lạc đưa Hạ Vũ tới phủ của Quý Tư tìm Ân Tịch Ly, liền gặp Ân Tịch Ly đang ngồi tại cửa phòng khách phủ Thừa tướng, hai tay chống cằm, vẻ mặt buồn bực lầm bầm lầu bầu, “Ai nha! Gừng càng già càng cay nha! Nay gặp phải người lợi hại như thế! Nghiệp chướng nghiệp chướng!”