Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 26 : Cao nhân ẩn dật
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
Ngày đó, sau khi Ân Tịch Ly và Viên Liệt đấu đá một trận, tất cả mọi người đều cho rằng hai người bọn họ thể nào cũng tuyệt giao rất lâu, hay chí ít sẽ không thèm nhìn mặt nhau một trận, thế nhưng bất ngờ nhất chính là, mới qua ngày thứ hai Viên Liệt đã đến tìm Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly lúc bấy giờ đang ở trong thư phòng, vừa đọc sách vừa gặm bánh bao, thấy Viên Liệt tới, cũng không thèm để ý đến hắn, đủ biết trong lòng vẫn còn bực bội.
Viên Liệt vào tới nơi, nhận ra Ân Tịch Ly phớt lờ mình, kỳ thực cũng không ngoài dự tính. Hắn tới bên cạnh bàn, chậm rãi lấy ra từ trong người một lọ thuốc cao, đặt xuống trước mặt đối phương.
Ân Tịch Ly cúi đầu nhìn một cái, rồi nghiêng mắt ngó Viên Liệt.
Viên Liệt biết hôm qua chiếm tiện nghi Ân Tịch Ly, lại gặp chân tay hắn lèo khoèo như thế dám chắc đã bị làm cho thụ thương rồi, tiện hỏi, “Thế nào? Không bị thương chứ?”
Ân Tịch Ly bĩu môi, cúi đầu phán một câu, “Cầm thú!”
Viên Liệt thở dài, bắt lấy tay hắn rồi kéo ống tay áo lên, quả nhiên trên cánh tay Ân Tịch Ly có lưu lại mấy dấu ngón tay bầm tím.
Viên Liệt khẽ nhíu mày, mặt lộ ra vẻ áy náy, mở chai, quết dược cao nhẹ nhàng sát lên chỗ thâm, ngoài miệng nói, “Ai bảo ngươi chọc giận ta?”
Ân Tịch Ly hạ giọng nói thầm, “Chỉ tại ngươi hẹp hòi, không biết khoan dung độ lượng với ai hết!”
Viên Liệt lườm hắn một cái, đáp trả, “Ai kêu ngươi khích người quá đáng! Sao ngươi không nghĩ lại xem mình đã phát ngôn như thế nào đi.”
Ân Tịch Ly lặng thinh, ngoảnh mặt tiếp tục đọc sách.
Viên Liệt thoa thuốc cho hắn xong, nghiêm túc nói, “Tối hôm qua, khi ta hảo hảo suy nghĩ về việc lần này thì nhận ra những gì ngươi nói đều có lý cả.”
Ân Tịch Ly nhướn mắt, “Dĩ nhiên rồi.”
“Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?” Viên Liệt tìm ghế trống ngồi xuống, hỏi, “Ai có thể dạy ta được? Ta phải đi đâu để học đây?”
Ân Tịch Ly nhìn hắn, nói, “Trên thế gian này luôn có rất nhiều người tài ba, ngươi đã có dã tâm, lẽ nào không hề để ý tới?”
Viên Liệt lắc đầu, “Trước đây ta chỉ lo thu nạp huynh đệ, chẳng giấu gì ngươi, thật sự ta không thích văn nhân.”
“A.” Ân Tịch Ly cười khẩy một tiếng, “Quân nhân không thích văn nhân, với văn nhân không thích quân nhân đều có cùng một loại căn nguyên, đại thể là bởi vì đối phương biết thứ mà mình không biết, nên đâm ra sợ đối phương khinh thường mình thôi.”
Viên Liệt chau mày, hỏi, “Vậy bây giờ phải tính sao đây? Ngươi là Trạng nguyên, ngươi dạy ta không được ư?”
Ân Tịch Ly cười, hỏi ngược lại, “Ta lấy cái gì để dạy ngươi đây? Trạng nguyên thì đáng giá mấy đồng tiền? Dạy ngươi viết văn sao?”
Viên Liệt cũng không phản bác, “Thật ra ngươi cứ việc nói thẳng với ta, nói xem làm thế nào cho phải?”
Ân Tịch Ly buông sách, lúc này, có một nha dịch đã vào đến cửa thưa, “Đại nhân, những người cần tìm đã đến rồi.”
Ân Tịch Ly gật đầu, “Cho bọn họ vào cả đi.”
Không lâu sau, Viên Liệt liền thấy một nhóm người tiến vào trong viện, từ lão nông, tiểu oa nhi, thiếu phụ, nông phu, đến người mẹ bồng con thơ đang đứng chờ… phỏng chừng có hơn chục người, đủ hình đủ dạng.
Bọn nha dịch bảo họ xếp thành hàng ngũ, đợi Ân Tịch Ly cho gọi vào trong.
Người thứ nhất bước lên là một lão bà, vừa đến cửa liền nơm nớp lo sợ hành lễ với Ân Tịch Ly, “Đại nhân.”
“Ai nha, tiểu oa đừng có nháo.” Lão đầu phun ra vài mẫu xương gà, “Lão nhân ta thì có năng lực gì để dạy các ngươi.”
Ân Tịch Ly mỉm cười, “Muốn học trị quốc chi đạo cùng thiện chiến chi thuật, làm sao để mọi thứ đều thuận lợi mà thống nhất thiên hạ.”
Lão đầu sững sờ, ngẩng đầu nhìn Ân Tịch Ly và Viên Liệt bằng cặp mắt đầy ngờ vực, một hồi sau mới nói, “Ai nha, các ngươi nhận nhầm người rồi.”
Nói xong, cầm sách toan bỏ chạy.
Ân Tịch Ly nói, “Không hề nhận lầm người, chính là lão!”
Lão đầu khoát tay, “Ta ăn quá đà nên bụng thấy khó chịu, hẹn tái ngộ.”
Viên Liệt nói, “Lão nhân gia, bọn ta thật sự thành tâm đến xin được cầu giáo*.”
“Gì?” Lão đầu giả ngây giả dại đứng lên, “Cầu giác[33]* a? Vậy thì tìm đến mấy hộ nuôi trâu đi.”
Nói xong lại chạy tiếp.
“Tước Vĩ.” Ân Tịch Ly gọi hắn một tiếng, lão đầu cố tình giả điếc không nghe, Ân Tịch Ly cũng chả vội, cười nhạt một tiếng, buông ra một câu, “Cảnh Chi, ngươi cứ nhất định phải trốn tránh sao?”
Lão đầu sửng sốt, trợn mắt há mồm, quay đầu lại trừng Ân Tịch Ly, gặp Ân Tịch Ly đang mỉm cười, thủ thế với hắn. Lão đầu hít một hơi lương khí, giậm chân chỉ vào Ân Tịch Ly mà rống, “Ai nha má ơi! Sát tinh tới rồi, sát tinh tới rồi! Ngươi đúng là oan gia a!”
Ân Tịch Ly đá tung cửa rào xông vào, đi tới ngồi ngay xuống hướng đối diện ở bàn đá, ngoắc ngoắc ngón tay với Tước Vĩ, “Lại đây, lại đây.”
Viên Liệt kinh ngạc, chứng kiến lão đầu ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống một bên.
Ân Tịch Ly mỉm cười nhìn hắn, “Lão gia tử, ngài có chịu nhận đồ đệ hay không a?”
Lão đầu bĩu môi, nhìn hắn một lúc, hỏi, “Nhận ngươi a? Năng lực của ngươi lớn như vậy, đâu cần đến lão gia tử ta dạy a.”
Ân Tịch Ly đưa tay chỉ chỉ Viên Liệt, nói, “Chính là dạy cho hắn!”
Tước Vĩ nhìn qua Viên Liệt một cái, miệng méo xệch, ngập ngừng do dự, Ân Tịch Ly lập tức đưa mắt trừng hắn, “Có dạy hay không?”
“Dạy, dạy.” Chẳng biết lão đầu đã bị Ân Tịch Ly bắt được nhược điểm gì, mà Ân Tịch Ly nói sao nghe nấy, mặt như đưa đám, nói, “Ta dạy!”
Ân Tịch Ly thỏa mãn gật đầu, vẫy tay kêu Viên Liệt, “Lại đây, bái sư đi! Lão nhân này là người rất có bản lãnh.”
“Ai…Chờ một chút.” Lão đầu ngăn cản, nói, “Bái sư cũng được, có điều ta thu nhận đồ đệ rất cẩn trọng, phải đáp ứng được vài điều kiện đã.”
Ân Tịch Ly thoáng nheo mắt, “Điều kiện gì?”
Lão đầu cười khà khà đắc ý, “Không phải là ta không chịu nhận a, chẳng qua, nếu ta thu nhận, thì cũng không thể bắt ta thu vào một kẻ quá vô dụng, có đúng không?”
Viên Liệt nhíu mày hỏi, “Điều kiện là gì?”
Lão đầu cười hăng hắc, “Cũng đơn giản thôi…”