Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 29 : Danh bất hư truyền

Ngày đăng: 11:57 18/04/20


Viên Liệt bái sư có thể nói là một bước ngoặt lớn, nhờ vào chiến thuật liều chết ăn vạ của Ân Tịch Ly, mà cuối cùng cũng có kết quả mỹ mãn. Tuy rằng Viên Liệt từng học qua kỹ năng của không ít người, thế nhưng sư phụ chính thức đến nay chỉ có độc nhất mỗi Tước Vĩ mà thôi.



Quý Tư hoan hỉ cười không khép miệng lại được, khẩn trương đi lo liệu.



Sự tình này được Viên Liệt đem về trình báo với Viên tướng quân. Vừa nghe nói nhi tử theo bái Tước Vĩ lão nhân làm thầy, hay chính là Kiều Duy lừng lẫy một thời, Viên lão tướng quân vô cùng kích động, vội vàng mở tiệc chiêu đãi để cảm tạ Ân Tịch Ly. Nói đến uống rượu, dĩ nhiên là Ân Tịch Ly cam tâm tình nguyện, đàm đạo với nhau qua ba tuần rượu, cũng như Tề vương gia, Viên lão tướng quân lập tức cảm phục Ân Tịch Ly, dặn dò Viên Liệt phải hảo hảo kết thâm giao cùng Ân Tịch Ly, vì đây là một kỳ tài độc nhất vô nhị.



Sáng sớm ngày thứ hai, Viên Liệt chạy đến chỗ học, chuẩn bị nghe giảng.



Tước Vĩ vừa tỉnh ngủ bước ra nhìn, phát hiện trong viện ngoài Viên Liệt còn có Ân Tịch Ly, Viên Lạc, Tề Diệc, Tiêu Lạc, lại thêm cả Tề Linh.



“Các ngươi…” Tước Vĩ  khó hiểu hỏi mọi người, “Làm thế nào lại đến nhiều như vậy a? Chẳng phải ta chỉ thu nhận một đồ đệ sao?”



Ân Tịch Ly cười ha hả, “Đúng vậy lão gia tử, bọn ta chỉ đi theo hỗ trợ, đều là thư đồng​[37]​ cả, đến bưng trà mài mực thôi.”



“A…” Lão đầu thở ra một hơi lương khí, run rẩy đưa tay chỉ vào Ân Tịch Ly, “Ngươi… ngươi…”



Ân Tịch Ly chớp mắt mấy cái, “Lão gia tử, lợi quá còn gì? Cái này gọi là mua một tặng năm đó!”



Tước Vĩ giận đến nỗi mặt mũi méo xệch, nói, “Một người bái sư năm người tranh thủ học, đây chính là bắt chẹt ta, bắt chẹt ta a!”



Vừa dứt lời, liền thấy Tề Linh cầm một cái hạp tử (hộp thức ăn) chạy đến, đưa cho Tước Vĩ, nói, “Lão nhân gia, ăn không? Ta bảo đại trù tử (đầu bếp) trong nhà làm đó.”



Tước Vĩ ngửi thấy hương vị, cũng có chút động tâm, đến gần nhìn nhìn, hỏi, “Khục khục, món gì vậy a?”



“Người bình thường không ăn được món ngon như vậy đâu.” Tề Linh tủm tỉm cười, nói, “Về sau, mỗi ngày ta đều mang đến cho ngài.”



“Ách…” Tước Vĩ mở nắp nhìn một chút, không thể kháng cự nổi, cuối cùng đành chịu khuất phục, cầm lấy hạp tử ăn không ngừng.



Tiêu Lạc bày ra vẻ mặt thất vọng hỏi Ân Tịch Ly, “Đừng nói với ta, người này năm xưa chính là một mỹ thiếu niên khuynh quốc khuynh thành sao? Ta điên mất!”



Ân Tịch Ly cười cười, nói, “Ai nha, chắc là vì sở thích của tiền triều hoàng đế có hơi ‘nặng’.”



Tất cả đều dở khóc dở cười.



Có điều trước khi dạy Tước Vĩ đã ra ba quy định đối với mọi người, không được chửi rủa hay động thủ, không được tranh cãi hay đùa giỡn ranh ma, không được chọc tức người khác!




“Không biết.” Ân Tịch Ly cười, “Chỉ biết là chuyện xấu đến từ hướng tây nam.”



“Tây Nam?” Viên Liệt nhíu mày, “Có ý gì?”



“Cái này nói dựa trên quẻ bói.” Ân Tịch Ly thu hồi trống, “Hôm nay những người khác ở đâu?”



“Tiêu Lạc vừa cùng ta đến đây, chạy ra phía sau tìm Hạ Vũ rồi, Viên Lạc thì hai ngày trước nhiễm phong hàn, hiện tại không ngồi dậy nổi.”



“Có nặng lắm không?” Ân Tịch Ly lo lắng.



“Cũng không sao.” Viên Liệt lắc đầu, “Hắn đã lâu rồi không bệnh, đổ chút mồ hôi mới có lợi, đây vốn dĩ là việc bình thường đối với cơ thể.”



Ân Tịch Ly gật đầu, lại hỏi, “Tề Linh và Tề Diệc thì sao?”



Viên Liệt khẽ nhíu mày, “Tề phu nhân đưa hai huynh đệ đi miếu bái thần rồi, đây là thông lệ của nhà nàng, cứ mỗi tháng lại đi, lần này có thể là để cầu nhân duyên cho Tề Linh, gần đây cả ngày nàng đều mang bộ dáng tương tư mơ mộng.”



“Nga.” Ân Tịch Ly dường như không nghe đến lời nói của Viên Liệt, chỉ gật đầu.



Viên Liệt thấy hắn ngẩn người, nói tiếp, “Viên Lạc bảo dạo này Tề Linh cả ngày toàn nhắc tới ngươi, còn tự thân tết vòng tay hộ thân cho ngươi, chỉ ngươi mới có còn bọn ta thì không.”



Ân Tịch Ly nhướn nhướn mày, cười ha hả nói, “Thật vậy sao?”



Viên Liệt thấy hắn cười, liền nói, “Ngươi không thích thì đừng có trêu chọc người ta, nàng chính là hôn thê của Viên Lạc!”



Ân Tịch Ly mỉm cười nhìn Viên Liệt, nói, “Ai, cũng khó trách ta anh tuấn tiêu sái, tuấn lãng bất phàm, ngươi bảo Viên Lạc yên tâm, ta chỉ coi Tề Linh như muội tử nên sẽ không làm gì xằng bậy đâu a!”



Viên Liệt thấy hắn cợt nhả như vậy, cũng không có cách nào khác, bất quá nghe hắn nói chỉ coi Tề Linh như muội tử, trong đầu cũng có chút thư thái.



Đang muốn đi vào tìm Tước Vĩ, đột nhiên có gia nhân phủ Thừa tướng vội vã chạy tới cửa, nói, “Hạ thần y! Hạ thần y có ở đây không?”



Viên Liệt giật nảy mình, tiến tới đỡ hắn, hỏi, “Chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra với Quý tướng sao?”



“Không phải, không phải.” Gia nhân nọ vội vàng nói, “Khó mà nói rõ được! Tóm lại mau mời Hạ thần y đến phủ Thừa tướng một chuyến, cứu mạng người a!”