Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 32 : Đại cát đại lợi
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
Ân Tịch Ly vừa tỉnh giấc thì nhận thấy trời đã tối rồi, trong lúc mơ mơ màng màng ngồi dậy chợt phát hiện có ánh đèn chập chờn bên cạnh; Tước Vĩ đang tọa ở thạch bàn, vừa đọc sách vừa ăn gì đó, thấy hắn tỉnh, liền hỏi, “Tỉnh rồi a?”
“Ân.” Ân Tịch Ly đứng lên, ngáp một cái.
“Đói bụng chưa? Cùng ăn chút gì không?” Lão đầu hỏi hắn.
“Ngô, có rượu chứ?”
“Có.”Lão đầu cười, chỉ chỉ tay lên bàn, “Rượu thanh mai nhắm với món thịt cua đồng.”
“Nga?!” Ân Tịch Ly hăng hái đứng dậy, chạy đi múc nước lạnh rửa mặt, sau đó liền lao vào nhập tiệc.
“Bọn Viên Liệt về hết rồi sao?” Vừa ăn, Ân Tịch Ly vừa hỏi lão đầu.
Tước Vĩ cười hề hà, “Ân, đi rồi a.”
“Chuồn mất nhanh nhỉ.” Ân Tịch Ly hơi bất mãn bóc vỏ cua, “Vừa rồi còn bảo là mời ta ăn, giờ lại trốn biệt.”
“Đúng rồi, tiểu Ân tử.” Lão đầu hỏi hắn, “Ngày mai có rảnh rỗi theo lão gia tử ta đi đây một chuyến không?”
Ân Tịch Ly gật đầu, “Thời gian thì có đấy, nhưng đi để làm chi?”
“Theo ta đến kỹ viện.”
“Phụt…”
Lão đầu vừa phát ngôn xong, Ân Tịch Ly lập tức phun hết rượu thanh mai vào mặt hắn, la lên, “Ngươi muốn chết à!”
“Phi!” Tước Vĩ nổi giận, “Ngươi không thấy ta đã lớn tuổi thế này sao lại còn trù ta chết nữa? Ngươi là đồ vô lương tâm!”
“Ngươi cũng nhận ra là ngươi cao tuổi a?” Ân Tịch Ly nhấc chân đạp hắn một cú dưới gầm bàn, “Lớn tuổi như vậy mà còn đòi đi kỹ viện nữa?!”
“Ta nói ta muốn đi kỹ viện chứ chưa hề bảo là ta đi phiêu (chơi gái, phiêu kỹ), ngươi khẩn trương cái gì?” Lão đầu quay lại đưa mắt trừng hắn.
“Nga…” Ân Tịch Ly lau lau miệng, hỏi, “Thế ngươi đến đó làm gì?”
Tước Vĩ ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời, “Chuyện về Nam quốc, hẳn là có một người biết rất rõ.”
“Ai a?” Ân Tịch Ly cảm thấy hiếu kỳ.
“Cựu Nam vương có một bằng hữu tri kỷ ở nơi đó.” Tước Vĩ đáp, “Hiện tại phỏng chừng đang làm lão bản nương của Nghi Phượng các.”
“Nghi Phượng các…nghe đâu chỗ này là kỹ viện lớn nhất Nhạc Đô.” Ân Tịch Ly nói, “Nhiều vương công đại thần cũng thường lui tới, cả những người có phẩm hàm, nên không thể làm càn ở nơi đó được.”
“Cũng đúng…” Ân Tịch Ly gật đầu, tựa lưng vào giường đọc sách.
“Ngươi thích Viên Lạc sao?” Viên Liệt hỏi.
“Ân?” Ân Tịch Ly lật sách, nói, “Nga, kỳ thực Viên Lạc cũng không tệ a.”
“Hắn được lắm.” Viên Liệt trả lời.
“Ừm” Ân Tịch Ly vừa đọc sách, vừa hời hợt nói, “Ngươi xem, hắn bất hiển sơn bất lộ thủy, thật ra lại rất khôn ngoan, nhân cách cũng hiền hòa, có điều vẫn còn khá trẻ con, chắc hẳn khi còn bé ngươi rất chiếu cố hắn.”
“Đúng.” Viên Liệt gật đầu, “Hắn thông minh hơn mọi người tưởng, cũng rất có năng lực.”
“Hắc hắc.” Ân Tịch Ly cười cười, lật trang sách.
“Cười cái gì?” Viên Liệt chất vấn.
“Hả?” Ân Tịch Ly gần như dồn hết tâm trí vào sách nên khi nghe Viên Liệt nói, lại lầm bầm trong miệng, “Sách này không tồi a, Tước Vĩ lão nhân quả là có nhiều thứ hay ho.”
Viên Liệt đứng lên, hỏi, “Sách gì vậy?” Nói đoạn, liền đi tới, dừng lại bên giường của Ân Tịch Ly nhìn.
Ân Tịch Ly giơ giơ bìa sách lên cho hắn xem, miệng nói, “Ngày mai chẳng biết Tô Mẫn có đi được hay không.”
“Ân.” Viên Liệt ngồi ở cuối giường, chăm chú nhìn Ân Tịch Ly.
Tóc Tịch Ly chưa khô hẳn, rối bời, vắt qua một bên, áo đơn bạch sắc mỏng manh làm hắn trông có vẻ rất gầy.
Hai mắt Viên Liệt chậm rãi lướt từ bờ vai hắn xuống đến thắt lưng, hông, mông, cẳng chân, bàn chân… toàn bộ không hề bỏ sót một thứ gì, sau đó đường nhìn dừng lại ở bàn chân trần của Ân Tịch Ly.
Viên Liệt cảm thấy nhịp thở của mình có chút bất ổn, muốn dời tầm mắt đi chỗ khác, thế nhưng lại kiềm lòng không đặng mà tiếp tục nhìn lên, thấy được cả mắt cá chân mật bạch sắc lẫn một đoạn nhỏ cẳng chân của hắn.
Viên Liệt đời này chưa từng nghĩ rằng có nam nhân nào lại đẹp đến như vậy.
Ân Tịch Ly vẫn chú tâm đọc sách, thấy cũng lâu rồi mà Viên Liệt không có động tĩnh gì, bèn đẩy sách qua, thăm dò, bắt gặp Viên Liệt đang ngây người ra, đồng thời cũng phát hiện được hắn đang nhìn chỗ nào, liền cảm thấy rất hứng thú với bộ dạng ngu ngơ của hắn.
Tịch Ly giơ chân lên, dùng đầu ngón chân khều khều thắt lưng Viên Liệt, cười hỏi, “Ai, đang làm cái gì đó?”
Viên Liệt giương mắt nhìn người kia, chợt thấy Ân Tịch Ly đã nằm ngửa đầu trên gối, vạt áo hơi mở ra, vừa vặn để lộ cái cổ và cặp xương quai xanh, gương mặt mang nét cười nhàn nhạt, chân thì đang đặt lên đùi hắn.
Viên Liệt tựa hồ như bị ma ám, không ý thức được bất cứ cái gì nữa, chỉ trực tiếp nhào tới.
…