Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 34 : Không ngừng một khắc

Ngày đăng: 11:57 18/04/20


Tâm trạng Viên Liệt luôn lên xuống thất thường vì liên tục bị Ân Tịch Ly tung hứng không biết phải ứng phó sao cho cam, tên này có đôi khi rất càn quấy, hơn nữa còn đặc biệt thích khiêu khích hắn, nói thật ra thì Ân Tịch Ly cũng thuộc loại được thảo nhân yêu thích. Viên Liệt vẫn hay cảm khái, nếu hắn có thể ngoan ngoãn thuận theo ta một chút thì quả là tốt biết mấy?!



Trở ra cửa, hai người đi theo Tước Vĩ, bám sát phía sau là kiệu của Tô Mẫn, tất cả cùng hướng tới Nghi Phượng các.



Suốt chặng đường chẳng ai buồn nói câu nào, trong chớp mắt đã đến trước cửa chính Nghi Phượng các… Ở chốn kỹ viện này, ban ngày nghiễm nhiên là vắng người.



Bên trong đại sảnh, các cô nương hiện đang dùng bữa, các nàng lo ăn no rồi đi ngủ, để ban đêm còn tỉnh táo mà làm việc, vừa thấy Tước Vĩ với chòm râu bạc sải bước tiến vào, các cô nương đều nhịn cười không được, “U, vị lão gia này, lớn tuổi như thế còn đến tìm vui nha?”



Mấy kỹ nữ còn chưa dứt lời, chợt phát hiện đằng sau Tước Vĩ chính là Ân Tịch Ly và Viên Liệt.



“Ai u uy!” Các cô nương trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào hai người mà lau nước miếng.



Ân Tịch Ly cười một cách hết sức phong độ, còn Viên Liệt vẫn giữ bản mặt lạnh lùng đặc trưng.



Có nhiều cô nương nhận ra Ân Tịch Ly chính là tân Tri phủ mới nhận chức, Viên Liệt thì đã nổi danh tại kinh thành, bèn vội vàng đến hành lễ với hai người, “Ân đại nhân, Viên tướng quân~”



Những thanh âm ngọt ngào nũng nịu  kia nghe thật êm tai, Ân Tịch Ly gật đầu cười, đáp lễ, “Các vị cô nương hảo.”



Các cô nương được trọng đãi, đương nhiên rất hoan hỉ, đều nhận thấy Ân Tịch Ly hảo thân thiện.



Viên Liệt thấy Ân Tịch Ly hoàn toàn ung dung không hề có chút bối rối, bất đắc dĩ lắc đầu.



“Ai ai.” Tước Vĩ phất cán quạt ra xua xua mọi người rồi nói, “Tất cả đừng kích động, bọn ta đến đây là có chuyện quan trọng muốn tìm Phượng Di của các ngươi.”



“Nga…Nguyên lai lão gia tử chính là cố nhân của Phượng Di.” Một cô nương đứng lên, quan sát Ân Tịch Ly và Viên Liệt, cười hỏi, “Lão gia tử, lẽ nào hai vị đây là con riêng của Phượng Di nhà chúng ta?”



Ân Tịch Ly cố gắng nể tình mà cười, nói, “Làm gì có khả năng đó a.”



Viên Liệt sa sầm mặt.



Tước Vĩ vẫn còn hứng chí, tiến đến gần chọc ghẹo cô nương nọ, “Nha đầu kia, rõ ràng là con của hai ta, sao lại bảo là của người khác.”



“Phi a!” Cô nương nọ phỉ nhổ Tước Vĩ môt cái, vừa cười vừa chạy lên lầu gọi, “Phượng Di, tỷ xem lão bất nhã nhà tỷ chiếm tiện nghi của người ta kìa!”



Tước Vĩ cười ha hả, quay đầu lại liền thấy Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt cau mày nhìn hắn, ánh mắt hết sức khinh bỉ.



Tước Vĩ tằng hắng một tiếng, thoáng chốc đã lấy lại biểu tình không thể phúc hậu hơn trên mặt, rồi ngồi thật nghiêm trang.


“Không phải do mẫu thân ngươi bất hảo!” Phượng Di cười lạnh một tiếng, “Mà là đám tiện nhân kia tơ tưởng tới nam nhân đến phát điên rồi!”



Tô Mẫn sửng sốt, Ân Tịch Ly và Viên Liệt cũng sửng sốt, Ân Tịch Ly nghĩ thầm, ai nha, A di đà Phật, vì cớ gì mà nữ nhân dạo gần đây đều hung hãn như thế a?!



“Việc này có liên quan tới nam nhân sao?” Tô Mẫn hỏi.



“Mấy tiểu quốc chung quanh Nam Quốc, từ lâu đã thông đồng với hoàng thất của Nam Quốc, bọn họ hận vì mẫu thân ngươi kiên quyết không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nam nhân!” Phượng Di giải thích, “Do Nam Quốc tôn trọng tục tẩu hôn, nên nam nhân bị trục xuất không cho lưu lại, nhưng đám nam nhân này lại thèm muốn sự giàu có thịnh vượng của Nam Quốc; các ả ngấm ngầm lập mưu thôn tính vương triều, rồi tìm cách đưa nhân tình của mình lên thượng vị, cũng chính là vì mục đích này!”



Ân Tịch Ly ngồi một bên nghe xong, liền nháy mắt vài cái với Viên Liệt.



Viên Liệt khó hiểu nhìn lại hắn.



Ân Tịch Ly thấp giọng nói, “Kỳ thực…Một quốc gia chỉ toàn nữ nhân, không có nam nhân… xem ra cũng không tốt lắm đâu!”



“Nam quốc của ta qua các thời đại đều theo tục tẩu hôn!” Tô Mẫn nói, “Chẳng phải vì không có nam nhân mà là nam nhân không thể kế thừa vương vị, thành thân xong thì phải thuận theo nữ nhân, đó là truyền thống của Nam Quốc.”



Ân Tịch Ly nhướn mắt một cái rồi lặng thinh, Viên Liệt khẽ nhíu mày nhìn hắn__sao ngươi thích quản chuyện thiên hạ vậy? Đây là phong tục của người ta!



Ân Tịch Ly không nói, thầm nghĩ, phong tục cũng đâu thể đi ngược lại với bản năng con người chứ? Một khi đã lưỡng tình tương duyệt, tâm đầu ý hợp thì tất nhiên là phải ở bên nhau, tẩu hôn cái gì a…Hơn nữa thiên chức của nữ nhân đã được định là lập gia sinh tử, mang nặng đẻ đau, nên cần có nam nhân chiếu cố! Lại nói, lẽ nào nếu sinh con trai, đến lúc nó lớn cũng phải đuổi đi?!



Tô Mẫn bắt gặp biểu hiện của Ân Tịch Ly, chợt thấy ấm ức, liền phân trần, “Kỳ thực tại ngươi không biết đó thôi, mẫu hoàng đã hết sức nới tay đối với việc tình yêu và hôn nhân rồi, còn nữa, các ngươi có biết những bộ lạc lân cận Nam Quốc đều theo chế độ đa thê không, nữ nhân bị đối xử như vật phẩm chứ chẳng hề được coi là người!”



Ân Tịch Ly sửng sốt.



“Biên giới Nam Quốc chính là để giữ cho bên ngoài không thể xâm nhập được, hay đúng hơn thì nam nhân bên ngoài không thể vào, còn toàn bộ nữ nhân đều có thể, chỉ cần bước vào trong là sẽ được bảo hộ. Song song đó, nữ nhân Nam Quốc nếu thực sự đã tìm được nam nhân mà mình muốn chung sống, cũng có thể rời đi! Tuyệt đối không bị ngăn cản.” Tô Mẫn nói đoạn, ho khan vài cái rồi tiếp tục, “Mẫu thân ta đã vì hàng vạn nữ nhân bị hành hạ ngược đãi ở phương nam mà lập ra cả một quốc gia an toàn, sự thịnh vượng của Nam Quốc cũng do chính bọn ta một tay kiến tạo, nếu để Nam Quốc…bị những bộ tộc háo sắc tàn nhẫn có lòng tham không đáy kia đoạt được, cuộc sống của nữ tử phương nam sẽ càng mịt mù tăm tối hơn nữa.”



Ân Tịch Ly nghe xong liền nhướn cao chân mày, liên tục gật gù nói, “Ta hiểu rồi, là ta trách oan mẫu hoàng ngươi, chế độ ở Nam Quốc quả là đúng đạo! Cũng là ta nông cạn.”



Tô Mẫn nhìn Ân Tịch Ly một lúc, Ân Tịch Ly lại nói, “Ta nói thật, có muốn ta nhận lỗi với ngươi không?”



Vẻ mặt Tô Mẫn đã hết ấm ức, nàng lắc đầu, toàn bộ hờn giận đã tan thành mấy khói từ lâu.



Ân Tịch Ly vỗ ngực,tự nhủ, mẫu thân a… Mẹ của nàng đúng là thánh mẫu a, người đích thị là cứu tinh của hàng vạn hàng nghìn nữ tử. Nghĩ tới đây, hắn đưa khuỷu tay thúc thúc Viên Liệt, nói, “Ai, nói thật, bằng mọi giá ngươi phải ra tay cứu giúp những nữ tử này a!”



Viên Liệt nghe xong cũng xúc động, ai mà chẳng được mẫu thân sinh dưỡng chứ?  Ai mà không có lấy một tỷ muội? Sao có thể cam tâm để nam nhân khi dễ coi như vật phẩm được! Nghĩ vậy liền gật đầu đáp ứng, trong khoảnh khắc, chợt thấy Tô Mẫn nhìn Ân Tịch Ly với vẻ mặt hâm mộ. Nhãn thần của nàng, so với Tề Linh còn rõ rệt hơn…



Viên Liệt lại nhìn sang Ân Tịch Ly, phát hiện ra hắn vẫn còn lòng dạ cùng Tước Vĩ thưởng thức điểm tâm, chỉ có thể thở dài nhìn trời…Viên Liệt nghiến răng, yêu nghiệt này, câu dẫn hết nam nhân đến nữ nhân, đã thế còn chưa chịu dừng lại!