Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 37 : Thế bất khả kháng
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
Thiếu niên kia chậm rãi ngẩng đầu, để lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp thật hoàn hảo, cái cằm thon thon còn vương nét trẻ con, đôi mắt to, mũi cao thẳng, làn môi mỏng khiến người ta không kiềm được phải kinh ngạc tán thưởng _ Khá khen cho một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần a.
Ân Tịch Ly trợn tròn mắt, người này sao mà quen thuộc quá, đích thị là Hạ Vũ thuở nhỏ.
Ân Tịch Ly và Hạ Vũ lúc thiếu thời được hợp xưng là Thanh Vân song tú, bởi vì hai thiếu niên này thật sự “Diễm” (xinh đẹp) nhất vùng, ở khắp thành Thanh Vân, bất luận nam hay nữ cũng chẳng ai đẹp như hai người.
Có điều, theo năm tháng dần khôn lớn, Ân Tịch Ly thì sống an nhàn, biếng nhác, cả ngày trốn đi đọc sách, qua khỏi giai đoạn phát triển mà vóc người vẫn không cường tráng nổi, hơn nữa hắn có ngũ quan xuất chúng, thiên tư hơn người, bởi vậy càng lớn càng tuấn mỹ. Còn Hạ Vũ do tập võ lâu năm nên vóc dáng dần dần trở nên cao lớn mạnh mẽ, từ bỏ vẻ thanh tú thuở thiếu niên, hơn nữa bản thân hắn lại thường xuyên tiếp xúc với thảo dược, không màng chăm chút, dẫn đến càng lớn càng tầm thường, rốt cuộc, Thanh Vân song tú chỉ còn độc nhất mỗi Ân Tịch Ly là phi phàm xuất chúng, Hạ Vũ đã trở thành một phu tử nhã nhặn.
Song, hiện tại thiếu niên ngay trước mắt, nghiễm nhiên chính là Hạ Vũ trẻ đi năm tuổi.
Ân Tịch Ly quan sát hắn hồi lâu rồi đột nhiên bốc hỏa, hung hãn bước tới đạp một phát vào bồn gỗ, đau đến nhảy dựng, “Hạ Vũ, ngươi điên rồi sao?! Nghĩ thế nào mà lại tự biến mình thành cái dạng này chứ! Ngươi mau mau trở về nguyên hình đi!”
Hạ Vũ bám vào vách bồn, ngước mắt nhìn Ân Tịch Ly, cười nói, “Tịch Ly…Ngươi thật là đáng yêu.”
Ân Tịch Ly hít ngược vào một hơi lãnh khí, chẳng lẽ Hạ Vũ đã bị yêu tinh hay hồ ly tinh thao túng rồi sao?
“Viên Liệt!” Ân Tịch Ly gào lên một tiếng khiến Viên Liệt vốn đang kinh hãi chợt thức tỉnh, giương mắt nhìn hắn, “A?”
“Tìm hai chiếc đũa đến cho ta ngay!” Ân Tịch Ly làm ầm lên, một mặt túm lấy tay Hạ Vũ, “Ác linh mau xuất ra, ngươi là yêu nghiệt tới từ phương nào?!”
Hạ Vũ nhoẻn miệng cười, nghiêng mắt ngó Ân Tịch Ly, phán, “Lấy giùm ta bộ xiêm y đi!”
Tròng mắt Ân Tịch Ly trợn thiếu điều sắp rớt ra, hắn toan đến gần nhìn, để xem đằng sau cái mông kia có ẩn giấu đuôi hồ ly không, liền bị Hạ Vũ tạt cho ướt cả người, “Đừng nhìn! Có biết xấu hổ hay không a.”
“A…” Ân Tịch Ly há hốc mồm lần thứ hai, cùng lúc ấy Viên Liệt đến lôi hắn đi, “Đừng gây thêm phiền phức nữa.”
Tề Linh và Viên Lạc đều tỏ ra biết điều, Tề Linh chạy vào phòng tìm một bộ xiêm y cho Hạ Vũ, rồi đưa đến chỗ hắn, thấy bàn tay Hạ Vũ đưa ra nhận xiêm y, da trắng chẳng kém gì mình, lại còn mịn màng nữa…Hình như da dẻ đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Tề Linh mặt đầy hâm mộ ngắm hắn mặc y phục, chuẩn bị trèo khỏi bồn, nào là cái cổ này, rồi vai này, nhìn qua mà đến chính nàng còn thấy thẹn thùng, thầm nghĩ__ Có loại dược nào chỉ cần uống vào là được như vậy không a?
Viên Lạc vừa liếc qua liền biết ngay nha đầu kia đang nghĩ gì, vội vàng kéo nàng lui sang một bên, xua tay bảo nàng, “Ai…những việc nghịch với thiên đạo, đều không có kết quả tốt đâu a!”
“Thật sao?” Tề Linh lầm bầm một tiếng, “Nếu cho ta thọ đến bảy mươi, tám mươi tuổi, mà già yếu mặt đầy nếp nhăn, thì ta thà giữ mãi dáng vẻ mười sáu tuổi rồi chết lúc ba mươi còn hơn.”
“Nói năng hàm hồ…” Viên Lạc bế tắc, quay qua cầu cứu Ân Tịch Ly.
Khổ nỗi lúc này Ân Tịch Ly đang bị Viên Liệt níu kéo can ngăn, “Ngươi đừng có gây náo loạn nữa được không a?”
Chính lúc ấy, bỗng nhiên từ đằng sau có một người bổ nhào tới, vòng tay lấy ôm cổ hắn.
Thanh niên nọ giật mình, cả miếng bánh màn thầu trong tay rơi xuống sông, đàn cá chép liền bu vào tranh nhau.
“Ha ha ha…” Kẻ vừa tấn công hắn cười ha hả.
Thanh niên kia quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dáng tươi cười ngạo nghễ của người nọ, “Vương…”
“Vân, đã nói bao nhiêu lần rồi, cứ gọi ta là Man như trước thôi.” Kẻ vừa tập kích thanh niên đích thị là Man vương của Man quốc, mà nam tử văn nhã bị hắn đánh úp chính là thị vệ Tương Vân của hắn.
“Đọc sách gì đó?” Man vương rướn người nhìn, “Đông cung đồ[46] của Hán nhân à?”
“Sách…” Tương Vân bất mãn nhìn hắn một cái, gấp sách lại, “Đây là bản viết tay bài thi khoa cử năm nay của Nam Cảnh, vị Tân khoa trạng nguyên này cả tài năng và học vấn đều hảo a! Thực sự là kỳ tài hiếm thấy xưa nay!”
“ Thiết…chẳng qua chỉ là một con mọt sách thôi.” Man vương thản nhiên cười cợt, ôm Tương Vân rồi nói, “Đi, đừng đọc sách nữa, theo ta đến Thục Trung một chuyến.”
“Đến Thục Trung… làm gì?” Tương Vân không hiểu lắm, khẽ lầm bầm, “Ngươi lại muốn uống hoa tửu[47] a?”
“Hắc hắc.” Man vương nắm cằm hắn, “Ngươi đang nghĩ đến cô nương nha?”
“Ta không có.” Tương Vân tránh về phía sau, mặt hơi đỏ lên, nhìn vào biết ngay hắn là một kẻ thành thật, hắn chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi, “Đến Thục Trung để làm chi?”
“Ngươi biết chuyện soán vị ở Nam quốc rồi phải không?”
“Ân.” Tương Vân gật đầu, “Có nghe qua, chẳng phải Nam Cảnh đã phát binh rồi sao?”
“Đâu chỉ có thế!” Man vương cười, “Chúng ta đi xem thử có cái gì hay ho trong vụ nhiễu loạn này không, ta phải tìm cơ hội tốt để diệt Nam Cảnh thống nhất thiên hạ.”
Tương Vân mỉm cười, “Ngươi lại như vậy nữa rồi.”
“Không tin a?” Man vương tiến lại gần, “Hay là chúng ta đánh cuộc đi, nếu ta có thể lên làm Hoàng đế thì ngươi trở thành vương hậu của ta, thế nào a?”
Tương Vân dở khóc dở cười, “Đừng nói bậy, cẩn thận kẻo các vị trưởng lão nghe được.”
“Sợ gì, cái đám lão nhân gia đó.” Man vương bất mãn, Tương Vân đứng dậy đi thay y phục, “Đi thôi, đến Thục Trung xem thử cũng tốt.”