Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 40 : Trong lòng đã rõ

Ngày đăng: 11:57 18/04/20


Viên Liệt chờ cho Viên Lạc ăn hết bát canh, cũng chẳng nói năng gì, sau đó bưng hai cái bát không rời đi để hắn hảo hảo mà nghỉ ngơi.



Ân Tịch Ly ngóng theo cái bóng lưng của Viên Liệt, rồi quay đầu lại nhìn Viên Lạc, bắt gặp hắn đang tựa vào lưng ghế, nghệch mặt ra nhìn chăm chăm.



Một hồi lâu, Tịch Ly đứng dậy vỗ vỗ vai hắn, nói, “Đừng ở trong phòng ngây ngốc nữa, ra ngoài phơi nắng đi.”



Viên Lạc đột ngột ngẩng mặt nhìn hắn, gọi, “Tịch Ly…”



Ân Tịch Ly đứng lại, chờ hắn nói tiếp.



Viên Lạc nhìn Ân Tịch Ly một lúc rồi hỏi, “Ta có điểm nào…tốt hơn so với đại ca không?”



Ân Tịch Ly sửng sốt, nhìn Viên Lạc thật lâu, sau đó lắc đầu, phản biện, “Cái này sao lại hỏi ta?”



“Ân.” Viên Lạc gật gù.



Ân Tịch Ly cười, “Viên Lạc, ta cũng là người nha.”



“Cái gì…” Viên Lạc khó hiểu, dĩ nhiên hắn biết Ân Tịch Ly là người.



“Là người thì phải có ý thích riêng chứ.” Ân Tịch Ly lại vỗ vai hắn, “Chủ kiến của ta không nhất định phải đúng, có nhiều việc thế nhân đều bảo đúng nhưng ngươi vẫn nghĩ là sai, thực ra chẳng có gì đúng hoặc chẳng có gì sai cả.”



Viên Lạc nhíu mày.



Ân Tịch Ly đưa tay kéo kéo má hắn, “Đã lên tinh thần chưa, ngươi tốt hơn Viên Liệt ở chỗ nào, nên tự hỏi bản thân ngươi a.”



Viên Lạc cúi đầu, khẽ lầm bầm một câu, “Ta thấy một điểm cũng không có.”



Ân Tịch Ly mỉm cười, “Đây chính là thế mạnh của ngươi so với Viên Liệt.”



“Ân?” Viên Lạc vẫn không thể hiểu được.



“Hai huynh đệ các ngươi quả thật kỳ quái a, chẳng biết đã được nuôi dưỡng ra sao,cùng được ăn hạt gạo như nhau, vừa có chung phụ mẫu sinh thành, thế mà tính cách lại hoàn toàn bất đồng.” Ân Tịch Ly bất đắc dĩ  lắc đầu, “Ngươi đó, lúc nào cũng đánh giá bản thân theo kiểu ‘ta mà có ưu điểm sao?!’; còn Viên Liệt, nếu phải tự nhận xét thì lại nghĩ ‘ta cũng có khuyết điểm sao?’”



Viên Lạc nghe xong liền cân nhắc một hồi, rồi khẽ cười mỉa mai.



Ân Tịch Ly thu tay về, hỏi Viên Lạc, “Ngươi kính trọng ca của mình chứ?”



Viên Lạc gật đầu không chút đắn đo, “Ân.”



“Nếu hắn gặp nguy hiểm, ngươi có thể sống chết vì hắn không?”



Viên Lạc vẫn gật đầu như cũ.



“Vậy còn hắn thì sao?” Ân Tịch Ly hỏi, “Lúc ngươi gặp nguy hiểm, hắn có cứu ngươi hay không?”



Viên Lạc nhanh nhảu gật đầu. “Nhất định ca sẽ làm như thế.”



Ân Tịch Ly mỉm cười, “Còn nếu ta gặp bất trắc, ngươi có dám vì ta mà chết không?”



“Chắc chắn rồi!” Viên Lạc bật dậy, nhìn thẳng vào Ân Tịch Ly, thần thái phảng phất một cái gì đó rất sống động, Ân Tịch Ly cười thầm trong bụng, Viên Liệt a, ngươi nên sớm phát hiện đi a, đệ đệ của ngươi căn bản không phải là thỏ, hắn và Viên Liệt ngươi cùng như nhau cả, đều là sói a.



“Tịch Ly…” Viên Lạc vươn tay định bắt lấy cánh tay Ân Tịch Ly, nhưng chưa kịp chạm vào thì Ân Tịch Ly đã nói, “Ta sẽ không để ngươi chết đâu.”
Ân Tịch Ly cười, cười đến khá phong tình, Viên Liệt hoảng hốt vội vã dời ánh nhìn, lòng nhủ, yêu nghiệt lại muốn ám người rồi!



“Đêm nay không thích hợp để đi hết toàn bộ, cần lưu vài người lại bên ngoài để tiếp ứng.” Viên Liệt lấy lại thần trí, nghiêm mặt nói.



Tất cả mọi người đều tán thành.



Viên Lạc giơ tay, “Võ công của ta kém nhất, ta ở đây chờ tiếp ứng được rồi, phỏng chừng đêm nay lượng cảnh vệ sẽ rất đông đảo.”



Tương Vân nhấc chân mày một cái, tính cách của Viên Lạc này cũng không tồi a.



“Để ta và Tiêu Lạc ở ngoài canh chừng cho các ngươi đi.” Hạ Vũ nói.



“Vậy là chúng ta vào?” Man Vương quay sang Viên Liệt.



Viên Liệt gật đầu, vô thức nhìn Tương Vân.



“Khỏi cần xem.” Man vương cười, “Võ công của Vân còn hảo hơn cả ta.”



Viên Liệt gật đầu, “Đã nhìn ra.”



Man vương nổi giận, Tương Vân ở bên cạnh đạp hắn__Đã bảo ngươi ngốc mà.



An bài cho từng người xong, Viên Liệt hỏi Ân Tịch Ly, “Lần này chúng ta đột nhập vào, cần phải làm những gì?”



“Trước hết là xem Nam vương giả có bộ dạng như thế nào đã.” Ân Tịch Ly cười, “Nhìn qua một cái là được rồi.”



Viên Liệt hơi khó hiểu, “Chỉ nhìn tướng mạo thôi sao?”



“Không sai.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Đừng để cho ả phát hiện, thời điểm này không nên đả thảo kinh xà, mặt khác…” Ân Tịch Ly nhìn Man vương và Tương Vân, “Bắt đi bốn người.”



“Bốn người?” Cả hai liếc mắt nhìn nhau, “Bốn người nào?”



“Người hầu bên cạnh hoàng đế, càng thân cận càng tốt, hay nhất vẫn là đại cung nữ a, thủ lĩnh thái giám các loại a, hoặc tìm xem có vương công đại thần nào ban đêm đến tìm ả không, rồi bắt đi bốn người.”



“Nam quốc làm gì có thái giám.” Man vương lầm bầm một câu.



Ân Tịch Ly cười xấu xa, “Ngươi cho rằng không có nam nhân trong cung sao?”



“A…” Man vương mở to hai mắt như thể đã nhận phải một cú đả kích cực lớn, nghiêm túc hỏi Tương Vân bên cạnh, “Nữ nhân cũng có thể làm được sao?”



Tương Vân sắp bị hắn khiến cho tức chết, hung hăng đạp hắn, “Sao ngươi cứ như thế hoài vậy!”



Ân Tịch Ly thấy vui, cười mãi không ngừng.



“Bắt bốn người thì không thành vấn đề.” Tương Vẫn vỗ vỗ vào Man vương tuy trông uể oải nhưng kỳ thực lại khỏe đến khó lường, hỏi Ân Tịch Ly, “Chỉ là, bắt về để làm chi?”



“Đã nói ta có chủ ý hay mà.” Ân Tịch Ly tiếp tục thừa nước đục thả câu, mọi người cũng không biết phải làm sao, thôi thì hắn nói cái gì cứ nghe theo cái đó vậy.



Đợi đến khi bóng đêm hoàn toàn bao phủ, trên đường không còn ai qua lại, mọi người mới khởi hành.



Ân Tịch Ly bám vào lưng Viên Liệt, tất cả đều vận y phục dạ hành, căn dặn vài điều với Viên Lạc, rồi lặng lẽ leo tường ra khỏi tửu lâu, hướng thẳng đến hoàng cung Nam quốc.