Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 50 : Biến hóa vi diệu
Ngày đăng: 11:58 18/04/20
Viên Liệt không hề biết mấy lời bâng quơ hắn buột miệng nói ra lại lung lạc được Ân Tịch Ly, tất nhiên… Ân Tịch Ly nhiều lần tự nhắc bản thân rằng, chỉ động tâm có một chút mà thôi.
Ăn uống xong xuôi, Tịch Ly chợt phấn chấn lạ lùng, ngâm nga xướng tới xướng lui một khúc, mối bận lòng vì những phiền toái mà Tô Mẫn gây ra mấy hôm trước đều tan thành mây khói cả, nghiễm nhiên thoải mái hơn nhiều.
Đến nỗi Hạ Vũ trông thấy hắn cao hứng mà phát hoảng, “Để ta bắt mạch cho, ngươi ăn trúng cái gì bậy bạ rồi hả?”
“Biến.” Ân Tịch Ly phớt lờ hắn, hầu như ngày nào cũng lui đến chỗ Tước Vĩ, nghe giảng bài, thỉnh thoảng bồi thêm mấy câu châm chọc. Lại ở cùng Viên Liệt hòa thuận như xưa, luôn thừa cơ giễu cợt, tuy nhiên lời lẽ không còn cay nghiệt như lúc trước nữa, cũng lâu rồi Viên Liệt không bị hắn chọc đến phát cáu.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, phía Tô Mẫn vẫn chưa có động tĩnh gì.
Hôm đó, sau khi dùng bữa trưa xong, mọi người tụ tập trong đại trướng của Viên Liệt chụm đầu vào nghĩ kế.
“Vậy là sao?” Ân Tịch Ly rầu rĩ, “Bộ Tô Mẫn muốn cái gì là phải sống chết đoạt cho được ư?”
Viên Liệt gật đầu, “Chắc chắn như vậy, Tô Mẫn đã muốn ai chết thì cam đoan kẻ đó không có đường thoát.”
“Tước Vĩ lại từ chối ra chủ ý, còn có thể làm gì đây?” Ân Tịch Ly ngồi cân nhắc.
“Lại nói, bởi vì Tô Mẫn biết chúng ta khó xử nên mới vừa nắm vừa buông?” Tiêu Lạc lẩm bẩm, “Không bằng chúng ta cứ mở lôi đài cho Tịch ly, luận võ chiêu thân là được chứ gì?”
“Chủ ý thối!” Ân Tịch Ly nhảy dựng lên.
Trông ra mọi người xung quanh, chỉ thấy tất cả đều chăm chắm nhìn Tiêu Lạc… ngây ngốc cả người.
Tịch Ly vội vàng túm lấy Viên Liệt, nói, “Nhạt nhẽo quá a? Vô vị lắm phải không?”
Tiếc là Viên Liệt lại lắc đầu, “Ta nghĩ cách này không tồi a…”
“Gì?” Ân Tịch Ly trợn mắt nhìn hắn.
“Ta cũng tán thành.” Viên Lạc và Hạ Vũ cùng gật đầu.
Kỳ thực Tiêu Lạc không ngờ là sẽ có hiệu quả, thấy Ân Tịch Ly nhìn hắn thiếu điều muốn nhào tới cắn, vội vã lắc đầu, “Ta chỉ tùy tiện nói thôi…”
“Ngươi nghĩ xem!” Viên Liệt nói, “Nếu luận võ chiêu thân, khả năng Nam quốc có thể đánh bại được chúng ta rất thấp, cứ để các cô nương Nam quốc có hứng thú thượng đài thi đấu, phân tranh cao thấp xem kết cục ai thắng! Làm thế khẳng định Tô Mẫn sẽ không kiềm được mà ra nghênh chiến… Đến lúc đó, chúng ta tùy tiện chọn một người lên đánh bại Tô Mẫn, chẳng phải được rồi sao?”
“Phía chúng ta lấy ai là người để thắng đây?” Viên Lạc hỏi.
“Đóng giả mà, sau đó muốn hủy bỏ không thành thân cũng được, còn có thể nhân cơ hội bàn chuyện kết nghĩa cùng Tô Mẫn, dù sao vẫn còn tốt hơn so với tử cục (tuyệt đường) a!” Tiêu Lạc tự ý thức được chủ kiến của mình quá tuyệt vời.
“Chiêu này hảo!” Hạ Vũ gõ tay, “Cứ quyết định như thế đi!”
Ân Tịch Ly nhướn mày một phát, “Ngươi lấy tư cách gì để làm chủ?”
Ân Tịch Ly cười híp mắt, “Ta thông minh a!”
“Ngươi…” Viên Liệt kiềm không nổi hiếu kỳ, “Nói thật đi.”
“Muốn biết a?” Ân Tịch Ly trêu hắn, “Cầu ta đi! Cầu ta, biết đâu ta sẽ nói cho ngươi!”
Viên Liệt chỉ muốn lôi hắn ra đập, chợt thấy khóe miệng hắn có hạt cơm, liền vô thức vươn tay tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt hạt cơm xuống. Động tác này lúc còn bé Viên Liệt vẫn hay làm, đại thể là với Viên Lạc…Viên Lạc lần nào ăn cũng bất cẩn, quanh miệng dính đầy cơm nên Viên Liệt thường giúp hắn gạt vào trong miệng.
Hiện tại, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, lại đi giúp Ân Tịch Ly gạt hạt cơm xuống, trả về trong miệng.
Ân Tịch Ly không hề phòng bị, chợt nhận ra ngón tay Viên Liệt đã chạm tới trong miệng mình…
Viên Liệt cảm thấy đầu ngón tay ấm lên, cũng đâm ra sửng sốt.
Đang lúc cả hai đều lúng túng không biết phải làm gì cho cam, chợt nghe có ai đó khẽ tằng hắng một tiếng.
Thoáng cái, hai người đã định thần lại nhìn ra bên ngoài.
Viên Lạc đang đứng ngay cửa.
Viên Liệt có chút ngượng ngùng, Ân Tịch Ly tiếp tục ăn.
“Ca.” Viên Lạc nói với Viên Liệt, “Tô Mẫn phái người đến báo rằng nàng cũng tham gia tỷ võ chiêu thân, mặt khác, có rất nhiều cao thủ Nam quốc muốn tham gia cuộc tỷ võ chiêu thân này, phỏng chừng là để hộ giá cho Tô Mẫn!”
Viên Liệt nghe xong cười, “Tới là tốt! Chỉ sợ nàng ta không đến!”
Nói đoạn, xoay người rời khỏi đại trướng đi gặp sứ giả của Tô Mẫn.
Viên Lạc thấy Viên Liệt đã đi xa, liền quay sang nhìn Ân Tịch Ly, “Tịch Ly…ngươi nghĩ ta có nên tham gia thi đấu không?”
Ân Tịch Ly không lên tiếng.
“Vậy ngươi có muốn đại ca tham gia trận đấu không?” Viên Lạc kiên trì hỏi thêm một câu.
Ân Tịch Ly bật cười, “Chỉ cần có người đến giải cứu ta chẳng phải là được sao?”
Viên Lạc hỏi, “Ngươi đoán xem, giả sử ta thắng thì đại ca có tỷ thí với ta hay không?”
Ân Tịch Ly hơi nhíu mày, hắn cũng không biết đáp án là gì…Viên Lạc gợi ra cho hắn một vấn đề nan giải, lại càng nan giải hơn đối với Viên Liệt.
Viên Lạc cười lên đầy ẩn ý rồi xoay người bỏ đi…