Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 80 : Như đã từng quen

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt dẫn dắt đại quân, ngay sáng hôm sau lên đường tiến đến vùng duyên ngạn Hoàng hà, cứu nạn thiên tai và bình loạn.



Đại quân viễn chinh đâu thể vô tung vô ảnh, chẳng được vài ngày, người người đều biết.



Đại quân của Ân Tịch Ly đi đến nơi nào, đại thể đôi bên đường đều hoan nghênh, đi cứu nạn thiên tai mà. Có điều khoảng thời gian này Ân Tịch Ly gặp phải chút phiền phức.



……



“Lại tới?” Tịch Ly tại bên trong quân trướng xem bản đồ, xua tên tiểu giáo đang cầm bạc đợi ngoài cửa, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đám người đó về sau đừng để ý đến bọn hắn nữa!”



Viên Liệt bước từ bên ngoài vào, bắt gặp binh sĩ đang cầm bạc đứng ngay cửa, nhịn không được hỏi, “Lại có kẻ tìm Tịch Ly xem bói?”



“Tâu Nguyên Soái đúng vậy.” Chúng tiểu giáo mặt như đưa đám, “Đã nói qua rất nhiều lần rằng Tướng gia không phải thầy tướng số, nhưng những người đó vẫn không nghe, lại còn xưng là cố hữu của Ân tướng a, quen biết lâu năm chi đó, bọn tiểu nhân chẳng dám lơ là mà đi bẩm báo, kết cục lần nào cũng bị Tướng gia đuổi ra.”



Viên Liệt mấy ngày nay nghe người ta gọi Tịch Ly Ân tướng, Tướng gia gì gì đấy, có chút không quen, chung quy thấy rất buồn cười.



Gần đây danh tiếng Quốc tương thần toán của Tịch Ly lan truyền, dọc đường mỗi ngày trên dưới cả trăm người bảo muốn tìm hắn xem tướng, khiến hắn phiền đến phát bực.



Giữa lúc đang nói chuyện, lại thêm một tiểu giáo chạy tới, thấy Viên Liệt nói, “Nguyên soái, có người ở ngoài trại xin cầu kiến Tướng gia.”



“Lại là để xem bói?” Viên Liệt bật cười.



“Hắn không nói, tuổi trẻ anh khí hơn người.” Tiểu giáo đáp, “Xưng là cố hữu của Tướng gia.”



“Nữa rồi.” Những tiểu giáo khác vội vàng ra ngoài đuổi, “Về sau đừng để ý loại đó, Tướng gia vừa bảo thế.”



Thấy đám giáo úy đi mất, Viên Liệt cũng chẳng nghĩ nhiều, vào đại trướng, tiến tới cạnh Tịch Ly đang vừa ôm noãn lô vừa xem bản vẽ, “Sao ngươi ăn mặc phong phanh vậy, không có áo ấm?”



Tịch Ly rụt cổ, “Ai biết hôm nay đột nhiên trở lạnh, ta không mang theo trang phục mùa đông.” Ngẫm nghĩ đôi chút rồi bồi thêm một câu, “Tiểu tử Hạ Vũ giúp thu thập hành trang, hắn nhỏ mọn muốn trả thù ta.”



Vừa dứt lời, Hạ Vũ tái mặt bước vào, trên tay cầm hai bình rượu, một lọ tương thịt còn thêm hai tấm áo bông và một cái chăn.



Mới bước qua cửa liền nghe được câu này của Tịch Ly, hắn hận đến nỗi muốn quẳng toàn bộ đi tìm cây kéo cắt nát áo bông, cho cái thứ vô lương tâm kia chết cóng.


Tịch Ly mang khăn che mặt, cùng mọi người rời khỏi khách ***, men theo đường nhỏ đến nha môn tri phủ trước.



Vừa tiến nhập nha môn từ cửa sau viện, đã ngửi thấy một mùi hương.



Tịch Ly thính mũi, “Uy! Túy kê, bò hầm, xíu mại hấp a.”



Hạ Vũ tống cho hắn một cái trừng mắt, “Ngươi học cái này từ Tước Vĩ a?”



Tịch Ly xoa xoa bụng, “Ta vẫn chưa no, thức ăn ở nha môn này không tồi a.”



Bốn người theo mùi hương đi một mạch đến nhà bếp, tọa trên nóc nhà nhìn xuống, trong nhà bếp có một bếp lò, tại đó tầm mười một hạ nhân đang bận rộn nấu nướng, trên lò bày món nọ trông rất ngon lành.



Tịch Ly nhướn mày, “Hay, một huyện thái gia nho nhỏ như hắn, còn có nhiều hạ nhân hơn cả Tướng gia phủ của ta.”



“Trông như sắp đãi khách!” Viên Liệt nói qua kẽ răng với Tịch Ly, “Chúng ta tới rồi đây!”



Quả nhiên, cả bốn phục trên nóc nhà một hồi, chợt có người ra dáng quản gia tới thúc giục hạ nhân. Xem ra hôm nay Huyện thái gia mời đến chính là đám chủ buôn gạo, toán hạ nhân đói đến da bọc xương, nhìn chằm chằm mấy món ăn mà nuốt nước bọt chẳng dám ăn vụng.



Tịch Ly trông thấy lắc đầu, “Phường cẩu quan a!”



Viên Liệt gật đầu, “Không thể không làm thịt hắn.”



Vốn dĩ bốn người định đi nghe xem bọn quan thương nói những gì, nhưng Hạ Vũ đột ngột ngoảnh đầu nhìn mái nhà xa xa. Viên Liệt cũng nhíu mày, “Có người!”



Tịch Ly phản ứng chậm nhất, ngó quanh quất theo đường nhìn của mọi người, phát hiện ra một hắc y nhân ngồi xổm trên nóc nhà đối diện tự bao giờ, đang quan sát phía dưới.



Không hiểu sao…Tịch Ly thấy dáng dấp kia có chút quen mắt, bèn cố nheo mắt nhìn kỹ.



Kẻ ở mái nhà đối diện tựa hồ cũng đã thấy bọn họ, ngoài dự đoán của mọi người, còn phất tay áo lên với cả nhóm, ra ý chào hỏi.



“Người quen sao?” Tịch Ly cả kinh.



Nhãn lực của Viên Liệt tốt hơn nhiều so với Tịch Ly, vừa nhìn rõ người nọ cũng lấy làm thất kinh, “Sao lại là hắn?”