Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 82 : Ngày công phá thành

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


“Những thứ như giang sơn, được cũng nhanh, mất cũng nhanh, nó đã được định, để các ngươi truy đuổi, nhưng chẳng bao giờ thuộc về bất kỳ ai.”



Tương Vân rất tâm đắc những lời ấy của Ân Tịch Ly, đáng tiếc, lắm kẻ chẳng nhìn thấu. Những ai đi theo kẻ không nhìn thấu, thông thường lại càng mù quáng hơn. Tuy nhiên lẫn trong đám đông những kẻ mù quáng, có đôi người nhận thức được, sẽ khó tránh khỏi tịch mịch, bất lực.



Có một câu khác Tương Vân tâm đắc, vẫn là Tịch Ly nói, “Những thứ như nhân tâm, tới nhanh, đi còn nhanh hơn. Nhân tâm không hề chịu chi phối, nhân tâm của mỗi người chỉ thuộc về cá nhân người đó, ngươi tốt với hắn, hắn do do dự dự với ngươi, ngươi lưỡng lự với hắn, hắn lập tức rời bỏ ngươi. Cho nên giang sơn và nhân tâm, kẻ nào muốn có toàn bộ là rất ngu muội, bởi kết cục khó tránh khỏi tịch liêu.”



Dưới cái nhìn của Tương Vân, Tịch Ly thuộc số ít những người thấu triệt nhất, hơn nữa ai cũng thấy rõ là hắn nhìn thấu, nhưng hắn vẫn một mực giả hồ đồ, so với bản thân mình cả ngày trầm mặc tốt hơn nhiều…Tối thiểu…Còn có thể làm vui lòng những người bên cạnh.



Vì vậy, đại mộng xuân thu chiếm giang sơn của Hoàng Y giáo, vì nhân tâm dao động mà kết cục triệt để đổ nát.



Nước Hoàng Hà vô tình, dâng nhanh, rút cũng nhanh.



Mấy nghìn binh mã thủ hạ của Hoàng Y giáo chủ truy bức thủ lĩnh suốt đêm, giương chiến thuyền vượt sông quy thuận Viên Liệt.



Viên Liệt cho bọn họ một lựa chọn rất tốt, nên chiếm được khoảng nhân tâm hướng đến an định, phá được thành trì, tiêu diệt tận gốc Hoàng Y giáo.



Chiến cuộc cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng tu kiều bổ lộ cứu trợ thiên tai mất tròn ba tháng.



Trong thế cục loạn lạc này, ba tháng là rất trân quý, thế nhưng, “lãng phí” thời gian một cách công khai như vậy mà mọi người vẫn điềm nhiên khoái hoạt.



Tịch Ly mỗi ngày đi chân trần, xắn quần, cùng nhóm Viên Liệt, Tương Vân chuyển bao cát, khuân gạch, còn hợp lại xây nhà với đám thợ chân lấm tay bùn, rồi đề biển cho bọn họ nữa.



Nhìn một tòa tiểu lâu tu sửa qua một lần hoàn toàn đổi mới, toà thành nhỏ khôi phục lại vẻ náo nhiệt như xưa, Tịch Ly rất thỏa mãn. Hắn có chút quyến luyến, muốn lưu lại, tuy hắn biết không thể. Nhưng trong ba tháng ở đây, ngày nào hắn cũng mong giá mà dây thần kinh nào đó của Viên Liệt bị chạm, đến nói với hắn, đừng đi, cứ lưu lại.



Thế nhưng Viên Liệt chẳng hề nói, ba tháng sóng yên gió lặng, cuối cùng bị văn kiện từ Nhạc Đô đưa đến cắt đứt__Trần Tĩnh đã băng hà.



Điều khiến người ta không tưởng chính là ngày thứ nhì, lúc Viên Liệt chuẩn bị chỉnh tề hồi cung, bách tính thiên hạ đồng loạt hành đại lễ với hắn.



Bởi trong cung đã ban thánh chỉ, Hoàng thượng không truyền ngôi vị hoàng đế cho thái tử, cũng không truyền cho vị linh đồng trời ban mới ra đời kia, mà nhường cho một kẻ không có quan hệ huyết thống, đại nguyên soái Viên Liệt.



Nhất thời, quân dân phấn khởi, thiên hạ hoan ca, chỉ có bản thân Viên Liệt thấy mờ mịt__Làm hoàng đế sao? Hắn vẫn tưởng phải tranh đoạt, nhưng cuối cùng lại chẳng có.



Đồng cảm giác không được hưng phấn mấy, còn có Tương Vân, Hạ Vũ, Tiêu Lạc…Trong mắt bọn họ, Viên Liệt lên làm hoàng đế, nghĩa là quan hệ bằng hữu cùng nhau uống rượu của bọn họ, biến thành quan hệ quân thần.



Quân Viên gia thì vẫn chúc mừng, trong biển người như thế, duy độc Tịch Ly, thẳng thắn tỏ ra rất không vui.



Viên Liệt chỉnh đốn hàng ngũ, từ biệt hương thân xong chuẩn bị ly khai, nhưng lại không tìm thấy Tịch Ly.



Để ngựa đợi chốc lát, Viên Liệt rời khỏi đoàn người, một mình đến khoảng đồng ruộng cách quân doanh bọn họ không xa. Quả nhiên, bắt gặp Tịch Ly đang xắn ống quần, ngồi trên bờ đê mới đắp, đong đưa đôi chân trần, đầu đội mũ rơm, chỉ là phơi cả làn da trắng ra nắng cũng không đen, dáng vẻ vẫn thập phần thư sinh, thập phần quý khí.



Viên Liệt bước qua, đứng cạnh hắn, “Đi, trở về thôi.”



Tịch Ly bất cam quay đầu nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn dòng nước vẫn chảy mãnh liệt. Hoàng Hà… chẳng có con sông nào như vậy, luôn hùng dũng, dù bị ngăn trở không thể chảy xuôi, vẫn cứ hung mãnh.




Hắn chỉ thấy người quỳ kín, nối dài dằng dặc đến cung điện nguy nga.



Con đường trải kim thảm hơn hẳn dải đất vàng, so với gạch đá xanh êm ái hơn, bước lên trên thật khó khăn, mạnh một chút sợ nát, nhẹ một chút, sợ trượt.



Từ lúc Viên Liệt chào đời tới nay, lần đầu tiên đi đứng lại vất vả đến thế.



Băng qua một đoạn đường thật dài, mới phát hiện ra bên cạnh chẳng có ai, chỉ có chính hắn!



Ngập ngừng quay đầu lại, thấy binh mã đã cách mình rất xa, hơn mười vạn binh mã Viên gia quân cũng đang quỳ ở đó, toàn bộ Hoàng thành không một ai đứng, tất cả mọi người đều quỳ.



Viên Liệt ngẩn ra tại chỗ, chợt thấy xa thật xa, mành xe khẽ nhấc lên, Tịch Ly bước xuống xe.



Viên Liệt bàng hoàng, chăm chú nhìn hắn.



Tịch Ly cũng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu quan sát hắn.



Viên Liệt thấy hắn khẽ phất vạt áo, liền chau mày, trong bụng tưởng như sông cuộn biển trào, đầu chỉ tồn tại mỗi một ý niệm_Ngươi đừng quỳ, người nghìn vạn lần chớ có quỳ.



Tịch Ly chỉ là giũ giũ bụi trên vạt áo, ngước mặt thấy Viên Liệt vẫn còn đứng yên một chỗ, đột nhiên hắn bật cười.



Viên Liệt vốn nghe bốn phía an tĩnh, thanh âm gì cũng không nhận được, tiếng cười của Tịch Ly bởi thế mà đặc biệt rõ ràng. Người kia như đang trông thấy điều gì thú vị, cười hứng khởi đến giậm chân, kết cục ngã nghiêng. Quần thần hai mặt nhìn nhau, nhìn Tịch Ly như nhìn kẻ điên.



Qua cơn cười ngặt nghẽo, Tịch Ly lắc đầu, như thể vừa xem xong một màn hài kịch, chậm rãi hé môi, mấp máy miệng.



Không ai biết hắn nói gì, Viên Liệt cũng chột dạ.



Tịch Ly nói đoạn, phần phật dứt áo quay lưng mà đi, bỏ lại cả biển người đang quỳ, sững sờ nhìn theo.



Chúng thần đều cho là Tịch Ly điên rồi, đồng thời phỏng đoán chẳng được mấy ngày nữaViên Liệt sẽ giết hắn.



Nhưng Viên Liệt tuyệt nhiên không nói gì, quay đầu lại, yên lặng, một mình bước hết đoạn đường trước mặt, ngồi lên ngai vị Đế vương.



Quần thần lần thứ hai dập đầu, tung hô vạn tuế, khí chấn sơn hà, tiếc rằng Viên Liệt không hề cảm động chút nào, trước mắt vẫn là đôi môi Tịch Ly đang mấp máy, người kia nói__Con đường này đã định sẵn phải đi một mình, không thể có hai người.



Viên Liệt ngẩng đầu, nhẹ nhàng bãi tay.



Quần thần đứng nghiêm dậy, trên mặt mang những biểu hiện khác nhau.



Lần đầu tiên Viên Liệt nhìn mọi người dưới góc độ này, quả nhiên khác biệt rất lớn so với thường ngày, lạ lẫm đến vậy… Nguyên lai đây là cảm giác của bậc đế vương, cô độc, xa cách, xen lẫn quyền lực vô hạn.



Viên Liệt nhìn đạo thánh chỉ còn trống cùng tân ngọc tỷ, đột nhiên nghĩ__Nếu hạ chỉ lệnh Tịch Ly mỗi ngày đều cười với ta, hắn sẽ cười chứ?