Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 90 : Bất cộng đái thiên
Ngày đăng: 11:58 18/04/20
Vốn dĩ Tề Diệc phải điều động binh mã chi viện Viên Liệt ở nam biên, nhưng trước khi đi, Tề Linh làm bữa ăn mời hắn, Tề Diệc uống xong vài chén rượu, chợt thấy đầu váng mắt hoa, gục xuống lăn ra ngủ…
Một giấc ấy, Tề Diệc ngủ đến thiên hôn địa ám, lúc hắn tỉnh dậy thì nhận ra đã tròn một ngày đêm, lỡ mất thời cơ chiến đấu. Hắn chỉnh chu khôi giáp lao khỏi phủ môn, lại phát hiện đại quân đã giải tán, nguyên lai sáng sớm có người đem hổ phù[111] của hắn đến truyền đạt. Kẻ ban lệnh chính là phó tướng được Tề Diệc tín cẩn nhất.
Tề Diệc giận dữ, tìm phó tướng tra hỏi, phó tướng cũng ngơ ngác, bảo rằng đêm qua Tề Linh cầm binh phù đến chuyển lời thay Tề Diệc đang say khướt.
Tề Diệc giận tím mặt, muốn sống muốn chết hảo hảo nghe Tề Linh giải thích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng tiền phương lại gửi tham báo đến báo tin Viên Liệt và Man vương đã giao chiến.
Tề Diệc bất chấp mọi thứ, xuất binh nam hạ.
Đi được nửa đường, chợt nghe tin song phương đại chiến thảm khốc, Viên Liệt, Tương Vân và Man vương đều tử trận, Man quốc diệt vong, Viên gia quân hầu như tan rã, trong nháy mắt, Tề Diệc choáng váng.
“Còn Tịch Ly?” Tề Diệc túm lấy tham báo hỏi, “Tịch Ly thế nào?”
Tham báo đáp lời, “Quốc tướng vô sự, đang ở đó chỉnh đốn lực lượng, chuẩn bị quay về.”
Tề Diệc thần trí rối loạn, nên chăng vẫn xuất binh nam hạ tiếp ứng Tịch Ly, hắn thủy chung vô pháp tin Viên Liệt đã chết? Sao lại có thể!
Không quá hai ngày, lại nhận được thư Tịch Ly phái người đưa từ tiền phương, thưởng dụ bảo hắn trước tiên quay về Nhạc Đô, nắm giữ binh quyền, đợi Tịch Ly trở về. Trong thưởng dụ vẫn chưa đề cập đến việc sinh tử của Viên Liệt, chỉ nói với hắn, hiện tại Viên Lạc cùng Tề Linh đang hợp mưu.
Được cái Tề Diệc cũng không ngốc, hắn truy hỏi đám tùy tùng tường tận việc hắn say rượu hôm đó, tra ra Tề Linh đã hạ mông hãn dược vào rượu của hắn, quân y soát thấy trong chăn, nhưng không dám báo Tề Diệc.
Lúc bấy giờ Tề Diệc phẫn nộ, hắn dẫn quân về tới Nhạc Đô, gọi Tề Linh ra chất vấn. Khởi đầu Tề Linh vờ như không biết, cuối cùng bị Tề Diệc gặn hỏi đến phát cáu, ngoan độc phán, “Đúng vậy! Ta muốn Viên Liệt chết đấy! Ai bảo hắn cứ bức Tịch Ly không tha! Chết là đáng!”
Tề Diệc chợt thấy cả người phát lạnh, nhìn kỹ Tề Linh như thể không nhận ra nàng, lúc này mới phát hiện, muội muội đơn thuần động lòng người kia từ lâu đã không còn. Tề Linh ở trước mặt, đôi mắt chỉ có điên cuồng và hận ý, một đôi mắt đáng sợ biết dường nào? Ai đã biến muội muội hắn thành như thế, là ai?
…
Viên Liệt chết rồi sao? Đương nhiên không phải, đây là lời Viên Cảnh nói nhằm tranh công trước Viên Lạc lúc chạy bổ nhào về.
Mà Viên Lạc bất chấp Viên Liệt có thực sự chết hay không, phong tỏa toàn bộ tin tức, bố cáo tin Viên Liệt chết, nhờ đó kế vị, cử đại quốc tang.
Hiện tại ở Nam quốc, tình hình mỗi lúc một nguy cấp.
Tính mệnh Viên Liệt treo lơ lửng, thương thế trầm trọng, tuy Hạ Vũ đã trị tốt vết thương của hắn, nhưng tình trạng vẫn bất ổn như cũ, thân thể kỳ thực chỉ là thứ yếu, chủ yếu là những tích tụ trong lòng Viên Liệt. Nằm trên giường, nhưng trước mắt hắn là biểu tình của Tương Vân trước lúc chết, hình ảnh Viên Cảnh đưa đao lên cho hắn, nét tươi cười trên mặt Viên Lạc khi gọi hắn là đại ca, còn có lời sau cùng của Man vương_ Vĩnh viễn mất đi sở ái, chết không nhắm mắt.
Viên Liệt suy nghĩ thật lâu thật lâu, lâu đến mức Tịch Ly đứng bên cạnh hắn tự lúc nào, hắn cũng không hay biết.
“Ta phải rời đi một thời gian, ngươi hãy tìm nơi ẩn thân.” Tịch Ly bỗng dưng lên tiếng.
Viên Liệt vẫn chưa thể nói chuyện, đôi mắt cố truyền đạt đến đau rát, hắn rướn tay, bắt được tay Tịch Ly… Nắm thật chặt, Tịch Ly chẳng biết làm sao để buông ra.
“Đây…” Viên Lạc cười gượng vài tiếng, “Chẳng qua là lời xàm ngôn của bọn Man tộc thôi, cần gì để ý thái quá chứ?”
“Thế sao được!” Tịch Ly lắc đầu, “Độc chú của Man vương là hạ trước khi chết, tử chú đâu phải trò đùa, cần dùng hỷ sự dồn dập, đồng thời nên nắm chắc việc sinh hài tử! Nếu năm nay sinh không được, chỉ sợ sẽ tổn hại đến căn cơ của nước nhà, chắc hoàng thượng cũng không muốn Hoàng vị bất ổn a?” Vừa nói, Tịch Ly vừa bấm tay tính toán, “Hoàng thượng, xin lấy đại cục làm trọng, cũng đừng trở thành tội nhân của Viên gia.”
Tịch Ly cố tình nhấn mạnh hai chữ “tội nhân” thêm một chút, thần sắc trên mặt Viên Lạc biến hóa, có vẻ như phi thường hổ thẹn.
Tịch Ly ngẫm nghĩ một chút, lại nói, “Phải rồi, thuận thể phiền Hoàng thượng tìm giúp ta vài vị mỹ nhân.”
“Cái gì?” Viên Lạc sửng sốt.
“Nga, phỏng chừng Man vương đã nguyền rủa đến cả Ân gia ta, nên ta cũng cần bồi đắp bằng hỉ sự.” Nói đoạn, cất bước đi ra.
Viên Lạc sững sờ tại trận, Quý Tư bên cạnh mị cả đầu nhìn theo Tịch Ly đang rời khỏi…Tiểu tử Tịch Ly này, muốn làm cái gì đây?
Tịch Ly rời hoàng cung, đảo mắt thấy Tề Linh từ xa chạy tới.
“Ân đại ca…” Tề Linh tiến đến trước mặt Tịch Ly.
“Linh nhi, sao ngươi lại dại dột như vậy?” Tịch Ly lắc đầu thất vọng.
“Ta? Ta làm sao chứ?” Tề Linh mở to hai mắt nhìn Tịch Ly, “Chẳng phải ngươi đã tự do rồi ư? Viên Liệt đâu còn khi dễ ngươi được nữa.”
Ân Tịch Ly cười khổ lắc đầu, “Ngươi bị Viên Lạc lừa.”
Tề Linh tức thời sửng sốt, “Cái gì?”
“Ngươi không tin sao? Ngươi vẫn phải gả cho Viên Lạc, sau này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.” Tịch Ly nói rõ ràng từng câu từng chữ.
“Cái gì?” Tề Linh không thể tin được, “Tại sao, Viên Lạc đồng ý để chúng ta được ở bên nhau rồi…”
Tịch Ly thở dài, “Hiện tại sai lầm đã đúc kết, Tề Diệc đoạn tuyệt tình nghĩa huynh muội với ngươi, hoàng vị đã bị Viên Lạc đoạt mất, Viên Liệt cũng không còn… Chỉ có mỗi mình ngươi, sau này ngươi nên bảo trọng.” Nói xong, xoay người bỏ đi.
“Chờ một chút!” Tề Linh đuổi theo níu Tịch Ly lại, “Ngươi hãy nói rõ, vì sao chúng ta không thể gặp mặt nhau?”
Tịch Ly quay đầu lại, nhìn Tề Linh, chậm rãi nói, “Bởi vì ta thật tâm thích Viên Liệt.”
Tề Linh ngỡ ngàng.
Tịch Ly nhân lúc Tề Linh ngây người mà phất áo bỏ đi. Hiện tại Nhạc Đô sắp vào đông, thời tiết trở lạnh. Tịch Ly một mình bước lên phía trước, thần sắc trên mặt còn lạnh hơn cả gió bấc đầu đông, trong chuyện này, Viên Lạc cũng thế, Tề Linh cũng thế, cứ bảo yêu đến phát rồ, nhưng kỳ thực kẻ nào cũng viện cớ! Viên Lạc muốn Hoàng vị muốn quyền lực, lại thêm ganh ghét Viên Liệt. Tề Linh cũng vì ham muốn cá nhân không màng thương tổn đến những người chí thân, nhưng đều lấy Ân Tịch Ly hắn để ngụy biện. Vậy nên, hãy xem sắp tới ai điên hơn ai, tóm lại chuyến này hắn tuyệt đối sẽ không nương tay!