Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 92 : Lay lắt hơi tàn

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Viên Lạc đuổi tới, tính nhờ Tịch Ly xem bản vẽ, nhưng lục lọi trên người lại phát hiện bản vẽ đã mất, thoáng bực bội, lẽ nào vừa rồi chạy vội quá nên đánh rơi.



Mắt thấy Tịch Ly bỏ đi một mình chẳng đoái hoài đến hắn, Viên Lạc đành gọi thái giám đem đến một bản vẽ khác, rồi hớt hải cầm bản vẽ đuổi theo Tịch Ly, mở ra cho hắn xem, hỏi hắn, “Có thích không?”



Tịch Ly khó hiểu hỏi, “Đây là cái gì?”



“Ta chuẩn bị kiến tạo một trang viên phía sau núi.” Viên Lạc trả lời, “Ta biết ngươi thích an tĩnh,  bên trong sẽ có vô số sách và không gian yên lặng.”



Tịch Ly cười khẩy một tiếng, “Hoàng thượng quả là Hoàng thượng, hiện tại thế cục chưa ổn mà đã vội vàng đại hưng thổ mộc sao?”



“Ách, Trẫm không hề có ý đó!” Viên Lạc sốt ruột, “Tịch Ly định cư ngoài cung bất tiện cho chúng ta thương lượng sự vụ, nếu hôm nào muốn tiến cung lưu lại thì trang viên này cũng không tồi!”



“Tịch viên?” Tịch Ly nhìn danh tự, nhịn không được bật cười, “Nghĩa là thế nào?”



“Ta hy vọng Tịch Ly có thể đến ở, nên trích một chữ từ tên ngươi.” Viên Lạc thành khẩn nói, “Nếu Tịch Ly không đến, chỉ mình ta ở cũng ứng với tình cảnh.”



“Ngươi có thể tìm một đám kỹ nữ đến sống chung a.” Tịch Ly cười đáp, “Càng hợp bối cảnh hơn.”



“Là ý gì a?” Viên Lạc không hiểu.



Tịch Ly nhếch miệng, “Tịch viên kia nghe cứ như tên kỹ viện, còn không thích hợp để kỹ nữ cư trú sao.” Nói xong, giũ tay áo bỏ đi.



Viên Lạc đứng phía sau, trán nhăn nhúm, tiến lên hai bước, “Tịch Ly có cảm thấy bản thân quá ngông cuồng không? Trẫm dù gì cũng là Hoàng đế.”



“Viên Liệt thế mà chưa từng ở trước mặt ta thốt ra cái từ Trẫm này.” Tịch Ly đảo mắt ném cho Viên Lạc một nụ cười khiêu khích, “Hắn thì muốn tận lực khiến ta quên đi thân phận Hoàng đế của hắn, còn ngươi lại rất sợ kẻ khác không biết ngươi là Hoàng thượng.”



“Thì đã sao?” Viên Lạc đanh mặt, “Ngươi chịu hồi triều làm quan, nghĩa là ngươi muốn phò tá Trẫm, hà cớ chi phải gây khó dễ muôn bề?”



“Hoàng thượng cứ việc cách chức quan của thần, cho thần hồi hương làm ruộng a.” Tịch Ly thản nhiên đáp, “Thần thành khẩn ngóng trông từng ngày.”



Sắc mặt Viên Lạc càng thêm khó coi, Tịch Ly cũng đâu thể quá khinh thị hắn.



Nhưng con người là vậy, càng không chiếm được, lại càng ham muốn, Tịch Ly như gần như xa, luôn kiên quyết không để mắt tới Viên Lạc, tình cảm của Viên Lạc đối với hắn thì ngày một sâu nặng, so với dĩ vãng còn tăng gấp bội, nhìn kiểu gì cũng thấy hảo, đích thực ngày nhớ đêm mong.



Thời gian trôi cực nhanh, chớp mắt đã ba tháng.



Tịch Ly vẫn sống qua ngày, toàn tâm phục vụ Viên gia, song vẫn chẳng ngó ngàng gì đến Viên Lạc.



Viên Lạc tiếp tục rầm rộ xây dựng Tịch viên của hắn, Tịch Ly không hề liếc mắt.



Trong khoảng thời gian ấy, Viên Lạc phát động một đại đội nhân mã truy tìm tung tích Viên Liệt, nhưng thám tử lùng sục khắp vùng Nam man, kết cục chẳng tìm thấy tăm hơi Viên Liệt. Vả lại theo tin đồn tại địa phương, Viên Liệt xác thực đã chết trong trận chiến với Tương Vân.



Vậy nên Viên Lạc cũng yên tâm phần nào, nhưng chỉ cần một ngày chưa thấy được thi thể Viên Liệt, hắn vẫn chưa hoàn toàn thanh thản.



Tịch Ly nhờ Tiêu Lạc và Tề Diệc cố cầm thêm nhiều thời gian để hỗ trợ Viên Liệt, còn Viên Liệt lúc bấy giờ đang lánh tại một sơn động yên tĩnh dưỡng bệnh cùng Hạ Vũ.



Hạ Vũ đi tìm dược liệu hết nửa ngày, phân nửa thời gian còn lại trợ giúp Viên Liệt trị thương.



Viên Liệt thì tập trung nghiên cứu sổ sách và địa đồ Tịch Ly lưu lại cho hắn.
Thành thân cùng Viên Lạc được nửa năm, suốt nửa năm Tề Linh chỉ gặp được hắn hai lần, trong đó còn có một lần là ngẫu nhiên, Viên Lạc chủ động tới, chỉ có lần Tịch Ly ghé thăm.



Thái giám trở về báo với Tề Linh, rằng Tịch Ly đã tiến cung.



“Tiến cung?” Tề Linh lấy làm lạ, “Tiến cung để làm gì?”



“Nga, nghe đâu là Tịch viên hoàn thành, Hoàng thượng đưa tướng gia đi tham quan đình viện.” Thái giám cẩn cẩn dựt dựt trả lời.



“…Thật sao.” Trầm mặc một hồi lâu, Tề Linh gật đầu, sau đó mỉm cười, “Đúng vậy, đã nửa năm, đương nhiên phải hoàn thành rồi!”



Thái giám túc trực bên cạnh quan sát thần sắc của Tề Linh, hạ giọng hỏi, “Hoàng hậu, nô tài mạo muội nói một câu.”



Tề Linh ngẩng đầu nhìn hắn, nhãn thần sắt bén khiến thái giám kia lùi một bước, cúi đầu im bặt.



“Ngươi muốn nói cái gì?” Tề Linh hỏi gằn từng chữ.



“Ách…” Thái giám lại lui xuống một bước, cầu được khoan hồng, “Nô tài không dám.”



“Nói!” Tề Linh trừng mắt hạnh nhíu mày, khuôn mặt đẹp như thiên tiên cũng trở nên hung ác dị thường.



“Nô tài muốn nói, Hoàng hậu chớ nên lo lắng chuyện Ân tướng, cho dù hắn được Hoàng thượng sủng ái đến mức nào, chung quy hắn vẫn là một nam nhân.” Thái giám trông thấy mặt Tề Linh dần dần lộ ra tiếu ý, lá gan cũng trở nên lớn hơn, “Hoàng hậu mới là nữ nhân chân chính, ngài có thể sinh hài tử, Ân Tịch Ly hắn thì không.”



“Ha ha…” Tề Linh ha hả cười phá lên, “Ngươi nghĩ ta ghen?”



“Nô tài không dám.” Thái giám vội vã lắc đầu, thầm trách bản thân lắm miệng, nguyên bản tìm cách làm vui lòng Tề Linh, không ngờ vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm chân ngựa.



“Ngươi nói kỳ thực cũng đúng nga.” Tề Linh bỗng nhiên tiến tới, ngoắc ngoắc tay với thái giám, thái giam nhanh nhảu cúi đầu nghe.



“Ta mới đúng là nữ nhân, ta sinh được hài tử a! Viên Lạc và Viên Liệt đều là nam nhân! Nam nhân không thể sinh hài tử, đúng không?” Tề Linh nhoẻn miệng cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vành tai thái giám, “Ngươi quả là lanh lợi a.”



Thái giám nghe xong cũng hoảng hồn run rẩy, bụng nghĩ, lẽ nào không phải là Hoàng hậu đây đố kị Tịch Ly được Hoàng thượng ái mộ sao? Cớ chi lại vơ cả Hoàng thượng lẫn Viên Liệt vào cùng một hội.



“Vậy thì ngươi ba.” Tề Linh thu nụ cười lại, đưa mắt nhìn thái giám nọ “Giúp bản cung làm một chuyện.”



Thái giám gật đầu, “Hoàng hậu cứ việc phân phó.”



Tề Linh ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, thái giám nghe được cái hiểu cái không, gật đầu.



“Chuyện này, ngươi tất phải làm cẩn thận.” Tề Linh đột ngột gia tăng lực tay, xiết lấy lỗ tai của thái giám. Móng tay nàng được trau chuốt đến dị thường sắc nhọn, chỉ khẽ nhấn, lỗ tai tiểu thái giám đã máu chảy ròng.



“Hoàng hậu tha mạng a!” Thái giám hớt hải xin khoan hồng.



“Ngươi mà dám làm bất thành, hoặc tiết lộ nửa điều ra ngoài, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn, nhớ lấy!” Tề Linh đẩy bật thái giám ra.



Thái giám nhanh nhảu đáp ứng rồi lao đi.



Tề Linh nhoẻn miệng, đứng cười trong viện, cười đến mỹ mãn.