Quỷ Dạ Xoa

Chương 111 :

Ngày đăng: 14:16 18/04/20


Trên mặt nước phản chiếu khuôn mặt. Nó hết nhìn

trái lại nhìn phải, sau lưng không có ai cả, chỉ có cô đang nhóm lửa. Cô bảo nó đi múc nước để nấu canh; nó thích uống canh.



Nó lại nhìn mặt nước, gương mặt đó đối diện với nó.



Cũng lo sợ, nghi hoặc, bất an như nó.



Nó nghiêng đầu.



Hắn cũng nghiêng đầu.



Nó nhíu mày.



Hắn cũng nhíu theo.



Đó là nó. Hắn là nó. Nó hoảng sợ lùi ra phía sau, hắn cũng như vậy. Khuôn mặt hoảng sợ, vẻ mặt kinh hãi. Là nó.



Nó sững sờ nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng sững sờ nhìn lại nó.



Là hắn.



Khuôn mặt đó có chút quen thuộc, lại hơi khác.



“Dạ Ảnh?”



Nó quay đầu nhìn cô.



“Sao vậy?” Cô tò mò hỏi.



Nó hốt hoảng lắc đầu, cầm ống trúc to như cánh tay khuấy tan khuôn mặt trong nước kia, khuấy tan hắn.



Ống trúc nhanh chóng đầy nước, nó quay đầu chạy lại chỗ cô.



Nhưng khuôn mặt đó in sâu vào trong đầu, mãi mà không biến mất.



Nó hơi lo lắng, kể cả ăn no xong vẫn chưa yên lòng.



Nó hoảng sợ, bất giác quay lại bờ suối.



Mặt nước lăn tăn phản xạ ánh sáng mặt trời, khiến nó cảm thấy hơi ấm, nhưng không tổn thương nó.



Nước suối không giống ánh sáng trên người cô, ánh sáng phản xạ lại không quá chói mắt. Nó ngồi xổm bên bờ suối, cúi đầu nhìn gương mặt có hơi mơ trong nước. Trước đây tắm nó chưa bao giờ chú ý đến bóng trong nước,

cho tới hôm nay. Nó nhận ra khuôn mặt này. Rất lâu trước đây, nó từng

thấy khuôn mặt này, khi đó, gương mặt này không gầy như vậy, cũng không

xấu như vậy.



Đó là khuôn mặt của nó.



Mặt của hắn.



“Dạ Ảnh, cậu có sao không?”


Trước khi trở về nó đã làm bẩn mình, lăn một vòng trong đống rác, tất cả đồ cô cho nó nó đều giấu trong rừng.



Nó đã che giấu hết mùi của cô, chủ nhân sẽ không biết.



Ngay cả vậy ánh nhìn lạnh như băng vẫn khiến nó như đứng đống lửa, như ngồi đống than.



“Hừ.” Ô Liệp hừ lạnh. “Ngươi quá trưa mới đi lấy?”



“Mặt, trời, mặt trời quá…” Nó run rẩy nói: “Ta.. ta sẽ bị bỏng…”



“Đồ vô dụng.” Hắn hừ một tiếng khinh thường, đạp nó một phát. “Bưng nước xéo xa một chút, đừng chướng mắt ta!”



Chậu nước rửa chân bẩn thỉu bắn tung tóe, văng lên mặt nó, nhưng nó không quan tâm, chỉ vội vàng bưng chậu nước chạy đi.



Đổ chậu nước vào khe nước, nó cảm thấy nhẹ nhõm vì vừa thoát chết, nó

gần như muốn ngồi xuống nôn ra. Không sao, không sao… Nó cất chậu gỗ

xong, cuộn mình trong góc phòng âm u, ôm gối, cố nén cảm giác buồn nôn.



Nó nhất định phải cẩn thận, cẩn thận.



Không, không phải nó, là hắn.



Hắn không phải rác rưởi, không phải rác rưởi.



Hắn nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn, mới có thể bảo vệ cô, mới không để cô bị phát hiện, không để cô bị ăn thịt.



Cậu không phải là rác rưởi.



Hắn nhắm mắt lại, nhớ đến cô.



Giọng nói của cô an ủi hắn, cam đoan với hắn.



Tuyệt đối không phải.



Đúng, không phải, ta không phải.



Ta là hắn, không phải là nó.



Ta không phải rác rưởi, không phải.



Nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe mắt.



Hắn ở trong bóng tối lạnh giá, giả vờ như cô vẫn ôm hắn. Cái ôm ấm áp đủ để hắn vượt qua mùa đông khắc nghiệt nhất. Hắn ôm chặt đầu gối, ôm chặt mỗi câu chữ cô nói, ôm chặt ánh lửa ấm áp duy nhất còn sót lại trong

cuộc đời u ám thối nát của hắn. Sau đó, hắn trát càng nhiều bùn lên

người, hắn sẽ khiến mình càng bẩn thỉu, chỉ cần có thể bảo vệ cô, dù

phải nằm trong đống rác hắn cũng cam nguyện.



Chỉ cần có thể bảo vệ cô…