Quỷ Dạ Xoa
Chương 116 :
Ngày đăng: 14:16 18/04/20
Leng keng… Leng keng.
Ánh trăng sáng trên bầu trời đêm. Hương nhang lượn lờ bay lên, nhẹ nhàng
bay trong đêm tối. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy có người vào
phòng, đốt đèn dầu, rồi lại đi ra ngoài.
Leng keng, leng keng.
Gió mát đêm thu thổi tới khiến chuông gió treo bên cửa sổ phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Ngọn đèn dầu chập chờn trước gió.
Bóng sáng sáng tắt lắc lư tạo thành bóng đen yêu dị trên mí mắt cô, giống như vẻ mặt đê tiện vặn vẹo của tên đào binh.
Cô cảm thấy mình lại bị đè lên, giống như chưa bao giờ thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ ấy. Cô sợ hãi cố gắng giãy dụa nhưng không tài nào nhúc
nhích được.
Khủng hoảng, sợ hãi lan khắp cơ thể.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô muốn hét lên nhưng chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ như không thể
nghe thấy. Đừng… Đừng… Đây là mơ, là mơ thôi. Cô tự nói với mình nhưng
vẫn sợ tới phát khóc, làm thế nào cũng không tỉnh lại được, chỉ có thể
sợ hãi nín thở, chờ cú đấm tàn bạo như mưa rơi đánh vào mình. Bỗng dưng, gió lại nổi lên.
Gió ngừng thì hương nhang khói trắng lại lượn lờ trong đêm tối chậm rãi lan ra.
Đèn tắt.
Bóng trên mí mắt lập tức biến mất.
Cô thở dốc, sợ hãi chờ đợi.
Sau đó cô cảm giác được có người ngồi bên cạnh cô.
Dạ Ảnh.
Cô biết là hắn.
Không hiểu sao cô bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Dưới ánh trăng nhìn cô thật thật gầy yếu, tái nhợt, giống như hoa cỏ lau trong trời thu, xinh đẹp, mềm mại, nhẹ nhàng đung đưa.
Hắn không nên vào, nhưng hắn không kiềm chế được. Hắn rất muốn gặp cô, xác định cô còn sống, còn đang thở.
Tim cô còn đang đập.
Cô còn sống, nhưng cô đang khóc. Hắn đưa tay cẩn thận, vụng về dùng lòng bàn tay thô ráp lau nước mắt cô. Sau đó hắn khom người, lặng lẽ quỳ
xuống, nghẹn ngào khàn khàn nói nhỏ bên tai cô, “Nàng đừng khóc… Đừng
khóc…”
Là hắn.
Sự hiện hữu của hắn an ủi cô.
“Ta sẽ bảo vệ nàng… Nàng đừng sợ…”
Tử Kinh nghe vậy mới thở phào, “Cảm ơn.”
An Ba Kim mỉm cười với cô, “Cô ăn từ từ, cố gắng ăn nhiều một chút.”
“Được, ta sẽ.” Tử Kinh khẽ gật đầu với bà, đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.
An Ba Kim nhìn cô gái gầy yếu này trong lòng có chút không nỡ, há miệng
muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi, chỉ cầm lấy hai quả hồng đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ gió thu đã nhuộm rừng núi thành những màu sắc rực rỡ: hồng, cam, vàng… Gió thổi đến đâu lá cây lung lay theo đó. Lá rụng thường bị
gió thổi vào phòng Tử Kinh.
Mùa đông càng tới gần tình trạng của cô càng tốt lên.
Cô quấn thảm lông cừu ngồi cạnh cửa sổ nhìn ngọn núi kia, gió thổi qua khiến nó giống như đang sống.
Cây trong rừng dập dờn theo gió, phát ra tiếng xào xạc như đang thì thầm.
Gần đây cô thường cố ý ngồi bên cửa sổ, bởi vì cô biết như vậy Dạ Ảnh có thể nhìn thấy cô.
Mỗi khi trời tối, hắn sẽ để lại một món đồ khác nhau trên bệ cửa sổ. Có
khi là quả hồng, có khi là ống trúc đựng đầy mật, có khi lại là củ
khoai. Sáng nay cô nhìn thấy một quả quýt. Trước khi có người vào, cô
nhanh chóng giấu nó trong ngực, chờ nữ pháp sư chăm sóc cô đi rồi mới
ngồi cạnh cửa sổ, bóc quýt ra ăn. Tuy vỏ quýt màu xanh nhưng thịt quả
lại là màu cam. Cô bóc vỏ, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Vị chua chua ngọt ngọt tan ra trong miệng.
Cô rất muốn gặp hắn, cô lo cho vết thương của hắn.
Không biết vì nguyên nhân gì mà ngoại trừ đêm hôm đó hắn không ở lại
trong phòng, cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ nhân lúc cô
ngủ đặt quà trên bệ cửa sổ.
Có lẽ hắn sợ bị các pháp sư bắt được.
Tử Kinh khẽ thở ra, tựa đầu trên khung cửa sổ, nhìn ngọn núi cao lớn.
Cô biết suy nghĩ của mình quá tùy hứng.
Nhưng cô muốn gặp hắn…
Cô hít sâu một hơi, tự nói với mình, ít nhất hắn còn có thể leo lên cửa sổ tầng hai.
Nhưng ý nghĩ này cũng không khiến cô cảm thấy tốt hơn chút nào. Vai hắn
trúng một nhát đao, cô không cho rằng hắn có thể tự mình xử lý vết
thương kia.
Hắn là yêu quái, bị chém một đao cũng không bị thương quá nặng.
Nhưng cô nhớ rõ cảnh tượng máu tươi bắn tóe lên khi hắn bị chém trúng.
Trái tim cứng lại, Tử Kinh vuốt ngực, nhắm mắt. Cô luôn nhớ rõ tiếng tim đập thình thịch của hắn vang lên bên tai cô khi hắn ôm chặt cô chạy vội xuống núi. Đó là lần đầu tiên cô biết hóa ra yêu quái cũng có tim.
Tim hắn cũng sẽ đập.