Quỷ Dạ Xoa

Chương 121 :

Ngày đăng: 14:17 18/04/20


“A Tháp Tát Cổ Linh.” Giọng nói âm trầm vang vọng trong hang. Cô như cười như không nhìn tên đáng thương vẻ mặt tối tăm xách theo một giỏ thức ăn đi về phía cô.



“Đó là tên ta.”



Hắn không trả lời, chỉ im lặng đi lên bậc thang.



Khi tới gần, hắn có vẻ vô cùng cảnh giác. Cô có thể nhìn thấy sợ hãi hắn không che giấu được. Tên này bất đắc dĩ mới phải tới, hắn không tự nguyện, không giống yêu quái khác, hắn sợ cô. Bởi vì cô biết lai lịch của hắn, cũng biết được nhược điểm của hắn.



“Tử Kinh.” Cô khẽ nói khi hắn tới gần cô, đặt giỏ thức ăn xuống.



Đúng như cô đoán, hắn cứng đờ, ngẩng phắt lên nhìn cô.



Đôi mắt cô đen như màn đêm, sâu như vực thẳm.



“Ngươi muốn cô ấy, đúng không?” Cô mỉm cười, khe khẽ nói ra khát vọng sâu nhất trong nội tâm hắn.



Cô ta đang cười, hắn lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo như rắn bò dọc sống lưng.



Hắn muốn vứt đồ mà chạy nhưng không tài nào nhúc nhích được.



“Tử Kinh dịu dàng, ngọt ngào, lại lương thiện…”



Những câu chữ ngọt như đường tràn qua tai hắn, thấm vào tim hắn.



“Vì ngươi cô ấy từ bỏ tự do, cam tâm tình nguyện cả đời bị nhốt ở đây, làm con rối cho đám pháp sư…”



Hơi lạnh dập dờn sau cổ.



Hắn không chịu nổi, há miệng thở dốc, chống cự đôi mắt sâu thẳm của cô ta, không cho phép mình đắm chìm.



Nhưng hắn trông thấy Tử Kinh trong đó.



Tử Kinh mỉm cười với hắn, Tử Kinh ôm hắn, Tử Kinh khóc cầu xin hắn rời đi… Tử Kinh. Tim hắn thắt lại, đau đớn, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.



“Thật đáng thương, quá yếu ớt nên không thể bảo vệ người mình yêu, chỉ có thể khóc một mình trong bóng tối…” Cô ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt thô ráp của hắn.



Bàn tay nhỏ nhắn xanh trắng lạnh lẽo như băng.



“Ngươi yêu cô ấy, đúng không?”



Đó là bí mật ẩn sâu trong lòng hắn, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, ngay cả thừa nhận với chính mình cũng không dám.



Hắn đau khổ há miệng, nỉ non khàn khàn: “Không… Không phải…”



“Vậy sao ngươi lại khóc?” Cô ta nghiêng đầu, giống như thương xót lau nước mắt trên mặt hắn.



“Sao lại khóc?”



Giọng cô ta thật nhẹ, thật nhẹ…



Lại như con dao nung đỏ, in dấu trong lòng hắn.



Hắn muốn chạy trốn, muốn né tránh, nhưng lại không tài nào dời mắt đi hay nhúc nhích cơ thể được.



“Ta không biết… Ta không biết…” Hắn nghẹn ngào, run rẩy.
Hắn biết, vì cô.



Vì cô gái đã đưa tay ra ôm kẻ ghê tởm đê tiện như hắn.



“Phải đợi trăng tròn.” Hắn khàn khàn nhắc nhở.



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn trông thấy sợ hãi lóe lên rồi biến mất trong mắt cô ta.



“Ta biết.” Cô ta khẽ run lên rất nhẹ. Da thịt trắng như tuyết của cô ta dưới ánh trăng mờ gần như trong suốt. Nhìn vị tổ tiên đã biến mất trong truyền thuyết mấy trăm năm trước, Linh thở ra: “Ta biết…”



Lại tới ngày trăng tròn. Vầng trăng tròn vành vạnh bị bao quanh bởi điềm xấu, như giam mặt trăng vào chiếc lồng. Tử Kinh nhìn lên mặt trăng tròn như chiếc đĩa, trong lòng không hiểu sao có chút bất an. Không biết Dạ Ảnh… Có ổn không?



Đông đi xuân tới, tuyết đã sớm tan.



Cây cối trong rừng đã lại khoác lên chiếc áo xanh, không còn trụi lủi như trước, giống như yêu ma bị phong ấn ra sức vùng vẫy khỏi đất lạnh, ngửa mặt lên trời hò hét.



Rừng rậm vì hơi ấm mùa xuân đã không còn âm trầm nữa.



Nhưng hơi ấm này không tài nào sưởi ấm được cô.



Gần đây cô luôn cảm thấy lạnh.



Rất mạnh. Như có cái gì đánh cắp mất sức mạnh của cô. Cô bất giác kéo chặt chăn trên người. Nằm ở trên giường, cả đêm cô không ngủ được. Nhìn vầng trăng chầm chậm di chuyển ngoài cửa sổ, cô không kiềm chế được tự hỏi không biết Dạ Ảnh có đang nhìn vầng trăng này hay không?



Có phải hắn đã tới cao nguyên rộng lớn phía tây rồi không? Đến nơi có tự do?



Hắn có khỏe không?



Có ăn được không? Có biết cách nấu không?



Cô đã dạy hắn nhóm lửa nấu cơm, đã dạy hắn phân biệt dược thảo, đã dạy hắn cách sống trong núi.



Nhưng cô luôn mơ thấy hắn đang khóc, luôn nhìn thấy ánh mắt bất lực của hắn, luôn nghe thấy hắn khàn khàn lặp lại câu nói kia!



‘Nơi đó… Không có nàng…’



Mỗi lần nghĩ đến, trái tim cô đều giống như bị đao cắt.



Mấy tháng này, cô càng ngày càng hoài nghi liệu có phải mình đã làm sai rồi hay không.



Hắn thật sự có thể sống một mình sao? Liệu hắn có bị thương nữa không? Hắn có tìm được chỗ tránh mưa che nắng không?



Hay giống như lời trưởng lão…



Hắn đã sớm quên cô?



Giữa biết bao lời khuyên bảo của các pháp sư, chỉ có câu này khiến cô đau lòng nhất.



Dù cho biết rõ quên cô mới là tốt nhất đối với hắn. Hắn còn cuộc đời rất dài, còn rất nhiều thứ để nhớ, nhưng cô vẫn ích kỷ muốn hắn nhớ.



Tử Kinh nhắm mắt lại, ôm chút ích kỷ nho nhỏ này, tuy rằng… Hắn nhớ…. Sẽ càng khiến hắn đau khổ hơn mà thôi.



Mặc cho nước mắt chảy xuống.