Quỷ Dạ Xoa
Chương 18 :
Ngày đăng: 14:16 18/04/20
Xin chào, Dạ Ảnh.
Nó cầm lấy khăn lau, lau sạch sàn nhà của chủ nhân, lau được một nửa,
nghĩ đến cô gái gọi tên nó, chào nó, nó bất giác dừng tay, ngẩn người.
Cô nói cô sẽ lại đến.
Cô còn nói cô sẽ mang cơm.
Nó cúi đầu nhìn chân mình, cành cây cô dùng nẹp chân cho nó còn sót lại một chiếc lá.
Thật ra, sau khi xương được đẩy về vị trí chân nó đã dần khỏi, ngoài da
gần như không nhận ra vết thương nữa rồi, chỉ còn xương có hơi đau.
Nó nên tháo cành cây ra, nhưng không có yêu quái nào chú ý tới chân nó
được người ta nẹp lại, không yêu quái nào quan tâm nó bị làm sao, cho
nên nó cứ để cành cây và dây leo ở trên chân.
‘Ngươi đừng đi lung tung, ngày mai ta sẽ mang cơm tới, ngươi ở đây nghỉ ngơi, chờ vết thương khỏi rồi hẵng đi.’
Giọng nói dịu dàng của cô lặng lẽ quanh quẩn bên tai.
Trong lúc ngẩn ngơ, nó dường như có thể cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng của cô. Chủ nhân nằm ở trên giường ngủ say, hắn ngáy to như sấm, truyền ra cửa, vang vọng trong hang. Nhìn chằm chằm cánh cửa thông với phòng
chủ nhân, một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu. Nó có thể lén đi,
chủ nhân sẽ không biết, mỗi lần hắn ta ngủ đều phải ngủ rất lâu, nó chỉ
cần trở về trước khi chủ nhân tỉnh lại là được.
Ý nghĩ này khiến nó hoảng sợ.
Không được không được! Nếu như bị phát hiện, nó sẽ bị đánh chết mất!
Nhưng mà, cô nói cô sẽ mang cơm đến.
Nghĩ đến cơm nắm thơm ngào ngạt, nó vô thức liếm đôi môi khô khốc, nuốt nước miếng.
Không sao đâu, cho dù bị chủ nhân phát hiện, nó cũng có thể nói là vì đi lấy cống phẩm loài người đưa đến!
Đúng vậy, đúng vậy! Chính là vậy!
Dục vọng muốn được ăn xông lên đầu, bởi vì tìm được lý do mà càng mạnh
hơn, nó chầm chậm lùi khỏi góc hang, lén la lén lút chạy vào đường hầm
thông ra cửa hang.
Dọc đường đi, nó chỉ gặp mấy tên tiểu yêu đang giặt quần áo bên cạnh mạch nước ngầm.
Nó run rẩy men theo góc tường, cố không để bọn chúng chú ý đến nó. Bọn chúng không nhìn nó, không có yêu quái nào chú ý đến nó.
Không dễ gì mới qua được mạch nước ngầm, qua phòng bếp, đại sảnh, nó đã
căng thẳng đến mức đầu đầy mồ hôi, mấy lần muốn bỏ cuộc nửa đường, lại
bởi vì đói và khát vọng mà tiếp tục đi tới. Cuối cùng, nó đến cửa đường
hầu, vừa bước lên con đường tối đen kia, nó lập tức chạy như điên. Chỉ
chốc lát sau, nó đã tới cửa hang. Vẫn chưa tới giữa trưa, ngoài hang có
bóng cây, nó thò đầu ra, cô vẫn chưa đến, bên ngoài không một bóng
người.
Hôm nay thời tiết hơi âm u.
Mây mù bao phủ núi rừng.
Biết cô cho rằng nó là yêu quái lạc đường, cho nên nó không dám đợi
trong hang. Nó ra khỏi hang, ngồi co lại ở dưới gốc cây, chờ.
Không biết tại sao, nó cảm thấy thời gian trôi qua lâu quá.
Ban đầu, hắn dường như có chút giật mình, nhưng sau khi xác định nước
suối tuyệt đối không làm hắn bị bỏng, hắn bắt đầu thả lỏng, há miệng ăn
cơm nắm trong tay.
Tử Kinh vui vẻ mỉm cười, hỏi: “Rất ấm đúng không?”
Hắn vừa ăn vừa gật đầu với cô.
Hắn ăn ngấu ăn nghiến, thoáng cái đã ăn xong cơm nắm trong tay, cô lấy nắm cơm khác từ giỏ trúc cho hắn.
“Yên tâm, còn rất nhiều, ngươi từ từ ăn.”
Vì muốn đựng được nhiều, thay vì cầm giỏ trúc cô đã chuẩn bị giỏ trúc
đeo trên lưng, bên trên che bằng vải dầu không thấm nước. Cũng may là
thế, nếu không mưa thế này cơm nắm sẽ biến thành cháo nát mất.
Dù cô nói như vậy, hắn vẫn ăn rất nhanh, giống như sợ bị người ta cướp
mất vậy. Cô không nói thêm gì nữa, cô biết hắn rất đói bụng, sợ là không đổi được thói quen ăn ngấu nghiến ngay được.
Mưa vẫn đang rơi, nhưng nhỏ đi một chút, mưa phùn giăng kín trời, rơi
xuống nhẹ nhàng như đang bay. Hắn ăn hết nắm này đến nắm khác, mỗi lần
ăn xong, sẽ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt thật to, chảy nước miếng, khát
vọng nhìn cô chằm chằm.
Cô lấy cho hắn mấy lần, sau đó mới phát hiện hắn không dám tự mình đưa tay lấy.
Tử Kinh nghĩ có lẽ hắn sợ cô tức giận.
“Không sao, ngươi có thể tự lấy, ta làm rất nhiều mà.” Cô xốc vải dầu trên giỏ trúc lên cho hắn thấy. “Nhìn xem.”
Nhìn thấy một giỏ đầy cơm nắm, hắn trợn tròn mắt, nước miếng lập tức chảy ra.
Cô cười, “Những thứ này vốn làm cho ngươi hết đấy. Mấy ngày tới sợ rằng
ta không tới thường xuyên được, cho nên ta làm nhiều một chút, tầng dưới cùng còn có lương khô, ta không tới thì ngươi có thể ăn lương khô.”
Những thứ này là cho nó hết?
Nó kinh ngạc nhìn cô.
Cô gái này làm cho nó? Còn nhọc công khổ sở mang lên núi? Còn sợ nó bị đói nên chuẩn bị cả lương khô?
“Nào, tự lấy đi, đừng khách khí.” Cô dịu dàng mỉm cười với nó.
Nhìn cô, cổ họng nó siết lại, hốc mắt bất giác ươn ướt. Dưới sự của cổ
vũ cô, nó sợ hãi đưa tay cầm lấy một nắm cơm từ giỏ trúc, bắt đầu ăn. Nó đã không nhớ nổi, đã bao lâu rồi mình không ăn no, càng không nhớ nổi,
lần trước có nấu cơm cho nó là từ khi nào. Nó đã sớm quên hết, không nhớ nổi trước kia đã từng có con người hay yêu quái nào đối xử với nó tốt
như vậy hay chưa. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Giây phút ấy, nó không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi đầy mặt.
Nó vừa ăn vừa khóc. Nước mưa, nước mắt hòa vào nhau, chảy đầy mặt no.
Tử Kinh giả vờ như không thấy bả vai run run, hai má đẫm nước mắt của nó, gỉa vờ không nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tiểu yêu quái này có lẽ lạc đường quá lâu rồi, trong khoảng thời gian đó nhất định đã phải chịu không ít uất ức.
Cô nghĩ, hắn cần phát tiết.
Cho nên, cô chỉ là lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn, vừa ngâm chân, ăn cơm, vừa ngâm nga điệu dân ca nữ pháp sư đã dạy cô.