Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1020 : Cáo lão hồi hương

Ngày đăng: 00:03 30/04/20


Edit: Sahara



Ánh mắt của tất cả mọi người nhất tề đều dừng lại trên người Vân Lạc Phong, trong đó có khiếp sợ, nghi hoặc, cũng có sùng bái.



Vốn dĩ bọn họ cho rằng Vân Lạc Phong có thể ở hạng mục tỷ thí y thuật và tỷ thí võ giả chiếm hạng đầu đã là không dễ dàng gì rồi, lại không nghĩ tới thuần thú mới chính là sở trường cô am hiểu nhất.



Chỉ việc đứng yên ở nơi đó như thế thôi, mà chúng thú đã quỳ xuống thần phục hết cả rồi!



Dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, có người nào có năng lực như vậy?



"Tỷ thí có thể kết thúc hay chưa?"



Giọng nói lười biếng của Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng làm cho trọng tài hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ.



Trọng tài lại một lần nữa lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ mà nói: "Ngươi chính là quán quân!"



Chỉ là, phương thức chiến thắng này quá biến thái, trọng tài không có cách nào định ra thứ hạng cho các thiên tài khác tham gia tỷ thí hạng mục này. Xem ra chỉ có thể đến báo với bệ hạ, tổ chức thêm một trận tỷ thí cho các thiên tài của các quốc gia khác thi đấu thêm lần nữa.



"Chúng ta đi thôi!"



Vân Lạc Phong nhún vai, xoay người rời khỏi đài thuần thú, chậm rãi đi đến bên cạnh đám người Diệp Hi Mạch.



"Tỷ thí đã kết thúc, đại ca, các người đi lãnh phần thưởng, ta trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai xuất phát lên đường trở về!"
"Tỷ thí đã kết thúc, đại ca, các người đi lãnh phần thưởng, ta trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai xuất phát lên đường trở về!"



Phần thưởng của mỗi một hạng mục tỷ thí đều cực kỳ phong phú, mà cố tình một kẻ biến thái như Vân Lạc Phong còn thắng hết cả ba hạng mục.



Nghĩ đến đây, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Vân Lạc Phong đều ngập tràn sự kính sợ.



Trải qua lần đại hội tranh tài chư quốc này, địa vị của Thiên Vân Quốc đã bay cao lên không ít



_____



Nội viện hoàng cung, Long Nguyên đang ngồi trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, bỗng nghe thái giám tiến vào hồi báo, thần sắc tức thì liền trầm xuống.



Trong lòng hắn lúc này tự dưng lại xuất hiện một cảm giác kỳ quái, có lẽ lựa chọn làm kẻ địch của Vân Lạc Phong, là một quyết định sai lầm!



Chỉ tiếc, tên đã rời cung thì không thể quay đầu, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức mà tiếp tục đi hết con đường này.



"Bệ hạ, Thanh Mộc đại sư xin được cầu kiến!"



Đột nhiên, một thái giám từ bên ngoài vội vàng chạy vào bẩm báo.



Long Nguyên khẽ cau mày, vô cảm mà nói: "Cho ông ta vào đi, trẫm thật sự cũng muốn xem thữ, ông ta đến đây vào lúc này là có chuyện gì?"




Thái giám lãnh lệnh lui ra, không bao lâu sau, Thanh Mộc một thân trường bào màu lục từ bên ngoài tiến vào, ông chắp chắp nắm tay, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Bệ hạ, thần hiện tại tuổi tác đã cao, đối với rất nhiều chuyện trong ngự y viện đều là có lòng mà không đủ sức, khẩn xin bệ hạ phê chuẩn cho thần được cáo lão hồi hương."



Long Nguyên giật mình, tuy nói rằng hắn ta sớm đã muốn đuổi lão già này đi, thế nhưng, khi lão già này tiến đến xin từ chức, hắn lại có cảm giác có cái gì đó không thích hợp cho lắm, vì vậy, thần sắc hắn chợt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Thanh Mộc, có phải người của Vô Song Đế Quốc, hay la Lưu Nguyệt Đế Quốc đã chiêu mộ ngươi hay không? Cho nên ngươi tính toán đi theo bọn họ?"



Còn về tại sao Long Nguyên lại không nhắc đến các quốc gia khác.....



Đó là bởi vì mấy cái tiểu quốc kia không có khả năng đưa ra được điều kiện đủ hấp dẫn để làm Thanh Mộc động tâm. Chỉ duy nhất có hai đại đế quốc kia, mới có thể đào được lão già này đi.



Thanh Mộc cúi đầu xuống, chắp quyền, đáp: "Bệ hạ, thần có thể lập tự trạng*, sau khi rời đi, tuyệt đối sẽ không gia nhập Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc, như vậy, bệ hạ có thể yên tâm rồi chứ?"



(*tự trạng: bản cam kết; giống như khi quyết đấu thì lập sinh tử trạng, sống chết sẽ không truy cứu; trong quân doanh thì có quân lệnh trạng, khi không hoàn thành nhiệm vụ được giao thì sẽ nhận lấy hình phạt đã ghi trong quân lệnh trạng.)



Long Nguyên nghe vậy liền gật đầu hài lòng: "Thanh Mộc, nếu như ngươi đã quyết ý muốn đi, vậy trẫm sẽ phê chuẩn cho ngươi được cáo lão hồi hương."



"Thần, tạ chủ long ân!"



Khóe môi Thanh Mộc hơi cong lên, nụ cười kia rất nhạt.



Ông cuối cùng cũng cởi bỏ được cái gánh nặng này, từ nay về sau, ông có thể sống những ngày tháng mà ông muốn.



Ngay sau khi Thanh Mộc rời khỏi ngự thư phòng, Long Nguyên mới vừa nhấc bút lên định tiếp tục phê duyệt tấu chương, thì đúng lúc này, thái giám lại vội vàng từ bên ngoài chạy vào bẩm báo, nói là Cát Dương đến xin cầu kiến.



Long Nguyên chau mày, đáy lòng dần dần dâng lên một cảm giác không tốt, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe lên một tia sắc bén.



Cát Dương tiến đến xin cầu kiến? Chẳng lẽ... Lão già này cũng giống như Thanh Mộc, đến đây để xin từ quan về quê?



Ai ngờ, giữa lúc Long Nguyên đang suy nghĩ tìm đối sách, Cát Dương với thần sắc hoang mang rối loạn từ bên ngoài ngự thư phòng vọt vào, phịch một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt Long Nguyên.