Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1033 : Cố nhân (1)

Ngày đăng: 00:03 30/04/20


Edit: Sahara



Nam Cung Lam dịu dàng cười, không có vì lời nói của Vân Lạc Phong mà dao động. Đôi mắt đẹp trước sau vẫn nhìn về phía Thanh Loan, khóe môi hơi hơi gợi lên một nụ cười tự tin, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải có cho được con linh thú này.



Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Thanh Loan lại chưa hề nhìn đến cô ta một cái nào, đôi mắt lạnh băng chậm rãi dừng lại trên người Vân Lạc Phong.



Chợt, dưới ánh mắt của bao người, nó từ từ cất bước đi về phía Vân Lạc Phong.



Nụ cười của Nam Cung Lam cứng đờ lại, khuôn mặt thanh lệ biến thành một mảnh xanh mét, cô ta gắt gao siết chặt hai nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Thanh Loan đang đi từng bước về phía Vân Lạc Phong.



Cho dù thân mình của Thanh Loan có chút lảo đảo, nhưng mỗi bước chân của nó lại vô cùng kiên định, mãi cho đến khi tới trước mặt Vân Lạc Phong, thì nó mới ngừng bước lại.



Hành động này của Thanh Loan, tuy rằng không có lên tiếng, nhưng cũng đủ để chứng minh cho mọi người ở đây biết sự lựa chọn của nó.



Trên đường phố, những âm thanh nghị luận ồn ào sôi nổi bắt đầu bùng nổ, ánh mắt của những người chung quanh nhìn Thanh Loan đều tràn ngập sự đồng tình.



"Xem ra thương thế của con linh thú này quá nặng, cho nên mới làm cho đầu óc của nó hồ đồ mất rồi. Có Nam Cung tiểu thư ở đây mà nó không chọn, ta thấy chắc chắn nó chỉ có thể chờ chết mà thôi!"
Nói xong lời này, Nam Cung Lam liền quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, biểu tình không còn ôn hòa như trước nữa, mà dùng lời lẽ đầy chính nghĩa để khiển trách: "Cô nương, ta chỉ muốn cứu nó, không có ý nghĩ gì khác, nếu cô cứ tiếp tục một mực khăng khăng làm theo ý mình như vậy, thì chỉ có làm hại đến tính mạng của một con linh thú vô tội mà thôi. Cô nương, lương tâm của cô thật sự được an sao?"



"Vừa rồi ngươi đã đẩy đồ nhi của ta!"



Giọng nói đầy lười biếng, còn mang theo một chút tà khí của Vân Lạc Phong đột ngột vang lên giữa những tiếng nghị luận to nhỏ của đám đông chung quanh.



Hai mày của Nam Cung Lam nhíu lại: "Ta cũng chỉ là quá nóng vội, cho nên mới vô tình đẩy đồ nhi của cô mà thôi. Nếu như bởi vì các người mà làm chậm trễ việc chữa trị cho nó, cái trách nhiệm này, các người có gánh nổi hay không?"



"Ngươi dùng tay nào đẩy đồ nhi của ta?" Vân Lạc Phong hơi hơi nâng tầm mắt, Nam Cung Lam hỏi một đằng, nhưng cô lại nói một nẻo.



Sắc mặt Nam Cung Lam có chút cứng đờ lại: "Ta biết đối với những người như các ngươi mà nói, linh thú chẳng qua cũng chỉ là một công cụ chiến đấu. Tuy nhiên, trong mắt của Nam Cung Lam ta, thì linh thú cũng có quyền lợi được sống như con người, ngươi không có tư cách ngăn cản ta cứu nó!"



Cảm xúc của đám đông là vô cùng dễ bị chi phối, sau khi nghe thấy lời này của Nam Cung Lam, thì tất cả mọi người đều giận dữ quay sang nhìn Vân Lạc Phong, nếu không phải e ngại đối phương là nữ nhân, thì chắc chắn bọn họ đã xông lên lôi Vân Lạc Phong ra mà đánh cho một trận nhớ đời rồi.



"Tiểu Bạch..." Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhược Bạch: "Con có nhớ rõ được là ả dùng tay nào để đẩy con hay không? Sư phụ trả thù cho con!"



Mày liễu của Nam Cung Lam càng nhíu càng chặt, sắc mặt cũng thập phần khó coi.



Nam Cung Lam đang định tiếp tục khiển trách Vân Lạc Phong, thì đúng lúc này, cô ta lại nhìn thấy Vân Lạc Phong đã đi đến trước mặt Thanh Loan rồi.



"Rất đau?" Vân Lạc Phong khụy gối ngồi xuống, rũ mắt nhìn Thanh Loan, mấy ngón tay khẽ vuốt ve đầu của nó, đôi mắt của cô tràn ngập sự nhu hòa mà hỏi Thanh Loan.