Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1092 : Thọc gậy bánh xe (1)
Ngày đăng: 00:04 30/04/20
Edit: Sahara
Nam Cung Khánh hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ, sắc mặt là một mảnh vui sướng, đối với ông ta mà nói, đây chính là một kinh hỉ không thể nghi ngờ gì cả! Ông ta vẫn luôn cho rằng con trai nhà mình mà một kẻ vô dụng, lại không ngờ tới, nó còn có loại thiên phú hơn người này.
"Người đâu, mau đi mời đại thiếu gia đến đây!"
Nam Cung Khánh ra lệnh, xong lại đằng hắng hai tiếng lấy giọng, tinh thần sảng khoái mà nói: "Chư vị cứ ngồi xuống uống chén trà trước, đợi khi Dật nhi tới, ta sẽ bảo nó chữa bệnh cho mọi người."
Thần sắc Nam Cung Khánh cực kỳ vui vẻ, từ sau khi Nam Cung Vân Dật quay về Nam Cung gia, ông ta chưa từng được ngẩng cao đầu làm người như lúc này.
Nam Cung Lam nhìn khuôn mặt đầy tươi cười của Nam Cung Khánh, cô ta cắn môi một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
Ngay khi cô ta vừa xoay người lại, sát ý nơi đáy mắt rốt cuộc cũng không thể đè nén được nữa, cứ thế tuôn trào mãnh liệt.
______
Vô Tận Thành, việc đông đảo gia chủ của các gia tộc đi đến Nam Cung gia tìm Nam Cung Vân Dật chữa bệnh, không bao lâu sau, tin tức này như một cơn lốc, làn truyền ra toàn bộ bên trong Vô Tận Thành, khiến cho nơi đây nhấc thời nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Khi mà tin tức này truyền đến Âu gia, khuôn mặt của Âu Nhã liền biến sắc, nhưng rất nhanh thì cô ta đã khôi phục lại được thần thái bình thường.
Khi mà tin tức này truyền đến Âu gia, khuôn mặt của Âu Nhã liền biến sắc, nhưng rất nhanh thì cô ta đã khôi phục lại được thần thái bình thường.
"Tiểu thư..." nha hoàn bên cạnh Âu Nhã thì lại thấy tức giận không thôi: "Rõ ràng những người kia là do tiểu thư mời đến, bây giờ lại làm lợi cho tên tiểu tư Nam Cung Vân Dật kia, nô tỳ quả thật cảm thấy bất bình thay cho tiểu thư!"
Âu Nhã hơi hơi nheo lại hai mắt, khóe môi cong lên một độ cong ưu nhã: "Không ngờ Nam Cung Vân Dật lại thật sự là một người biết y thuật!"
"Tiểu thư, người không phải là....." nha hoàn hơi hơi ngẩng mặt lên, thật cẩn thận mà nhìn Âu Nhã.
Âu Nhã khẽ nhíu mày, ý cười trên mặt lại càng đậm.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi! Cho dù Nam Cung Vân Dật thật sự biết y thuật, thì ta cũng không hề có bất kỳ hứng thú nào đối với hắn ta cả, nếu như ta mà gả cho hắn, chắc chắn sẽ làm cho phụ thân ta thấy hổ thẹn!"
Nha hoàn lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, cười hì hì mà phụ họa: "Nói cũng phải, Nam Cung Vân Dật này cho dù thật sự biết y thuật thì cũng không thể thay đổi được cái thân phận là con của tiểu thiếp. Tiểu thư ưu tú như thế, người mà tiểu thư gả, phải là nhân trung long phụng. Nam Cung Vân Dật làm sao có thể xứng đôi với tiểu thư?"
Âu Nhã không có ý kiến, bởi vì ở trong lòng của cô ta, cô ta cũng cảm thấy thân phận của cô ta và Nam Cung Vân Dật chênh lệch nhau quá lớn, Nam Cung Vân Dật quả thật không xứng với cô ta.
"Nếu Nam Cung Vân Dật không phải là con của tiểu thiếp, có lẽ ta sẽ cân nhắc một chút. Chỉ tiếc, thân phận của hắn đã được định sẵn là không có duyên với ta!" Âu Nhã thở dài, trong giọng nói còn có chút tiếc hận.
Mà hết thẩy những việc này, đều phải trách mẫu thân của Nam Cung Vân Dật, nếu không phải bà ta lén lút gian díu với người khác, Nam Cung Vân Dật làm sao lại rơi vào kết cục này?
Mà hết thẩy những việc này, đều phải trách mẫu thân của Nam Cung Vân Dật, nếu không phải bà ta lén lút gian díu với người khác, Nam Cung Vân Dật làm sao lại rơi vào kết cục này?
Bản thân mình cũng sẽ không cự tuyệt hắn ta.....
"Tiểu thư, gia chủ tìm người!"
Đột nhiên có một nha hoàn vội vã chạy tới, vừa thở hổn hển vừa thông báo.
Nghe thấy lời nha hoàn vừa tới, biểu tình của Âu Nhã liền quay về vẻ bình thản, chậm rãi đứng dậy: "Phụ thân tìm ta? Người tìm ta làm gì?"
Nghĩ vậy, mày Âu Nhã hơi hơi nhíu lại, rồi lại nhìn về phía nha hoàn trước mặt mà nói: "Ta biết rồi!"
Dứt lời, Âu Nhã liền nhắm thẳng hướng thư phòng mà đi.
Trong thư phòng, một nam nhân trung niên đang khoanh tay mà đứng, sau khi ông ta nghe thấy âm thanh mở cửa vang lên, tiếng chân người bước vào, mới từ từ quay đầu lại, tầm mắt dừng lại trên người nữ tử ưu nhã đang chậm rãi đi vào. Ngữ khí khi nói tràn đầy ôn nhu.
"Nhã nhi, con đến rồi à?"
Âu Nhã hơi hơi mỉm cười, từng câu từng chữ đều cung kính: "Phụ thân, người tìm nữ nhi đến có việc gì không?"
Nam nhân trung niên gật gật đầu: "Chuyện Nam Cung Vân Dật hẳn là con cũng đã có nghe nói đến rồi phải không? Không ngờ chỉ là một đứa con hoang mà lại thâm tàng bất lộ đến như vậy. Có lẽ chúng ta đều đã đánh giá sai hắn ta rồi! Đúng rồi, trước đó con đã có nhắc đến một nữ tử rất nổi bậc trong yến tiệc sinh thần của Nam Cung Vân Dật, con đã cho người tra xét lai lịch của nữ tử đó chưa?"
Âu Nhã hơi hơi nheo mắt, đáy mắt chợt xẹt qua một tia hàn quang: "Nữ tử kia tự xưng là sư tỷ của Nam Cung Vân Dật. Thân phận cụ thể còn chưa tra ra được. Nếu phụ thân thật sự muốn biết thân phận của người này, nữ nhi có thể phái người đi điều tra thêm!"