Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1106 : Tiểu Bạch gặp nạn (4)

Ngày đăng: 00:04 30/04/20


Edit: Sahara



Nghĩ vậy, ông chủ liền ho khan hai tiếng: "Cái cây này có chút lai lịch, nên giá có hơi cao, nếu cô nương muốn mua, vậy mời lấy ra một vạn lượng, ta lập tức bán nó cho cô nương!"



Đáy mắt Thanh Loan chợt lóe lên tia hàn quang, cái cây khô này bị ném ở một góc tùy tiện như vậy, thì đã biết là nó không hề được coi trọng rồi, vậy mà ông chủ này lại dám thét giá cao đến như vậy?



Nó còn định kì kèo trả giá, ai ngờ Lâm Nhược Bạch không nói tiếng nào đã trực tiếp móc ra một chồng ngân phiếu từ trong vạt áo trước ngực, ném đến trước mặt ông chủ.



"Cái cây này, ta mua!"



Nếu Thanh Loan có thể hóa thành hình người, chắc chắn Lâm Nhược Bạch sẽ được thưởng thức cái vẻ mặt còn đen hơn cả đít nồi của nó lúc này.



Từng gặp qua kẻ ngốc, nhưng lại chưa thấy ai ngốc đến cái trình độ này.



Chủ nhân nhà mình sao mà lại ngốc nghếch ngây thơ đến như vậy kia chứ? Ông chủ này rõ ràng là vừa đào hố chủ nhân, vậy mà chủ nhân còn ngây ngốc nhảy xuống.



Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dáng hứng thú bừng bừng của Lâm Nhược Bạch, Thanh Loan cũng không đành lòng mở miệng đả kích Lâm Nhược Bạch.



_____




Lâm Nhược Bạch ôm lấy gốc cây khô, hưng phấn rời khỏi tiệm thuốc, nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, thì đã gặp phải người của tam đại gia tộc.



Lâm Nhược Bạch vừa liếc mắt thì đã nhìn thấy Nam Cung Lam đứng trong hàng ngũ của đám người tam đại gia tộc, đáy mắt không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.



"Kỳ quái, những người này hình như là từ hướng Tây thành đi tới đây, chẳng lẽ bọn họ đi tìm sư phụ gây phiền toái?"



Lâm Nhược Bạch càng nghĩ càng cảm thấy bất an, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, ai ngờ Nam Cung Lam đã nhìn thấy cô, liền quát lên một tiếng chói tai: "ĐỨNG LẠI!"



Nghe thấy lời này, Lâm Nhược Bạch chẳng những không có dừng lại, mà còn tăng nhanh bước chân, muốn nhanh chóng về đến Tây thành.



"Lam nhi, con quen người kia à?" Nam Cung Khánh liếc nhìn Lâm Nhược Bạch,  trầm giọng hỏi.



"Cha, người có còn nhớ chuyện nữ nhi từng bị Vân Lạc Phong cướp mất một con linh thú không? Con linh thú ấy chính là con linh thú đang ở bên cạnh nha đầu kia!" Nam Cung Lam hít sâu một hơi: "Nha đầu này chính là đồ đệ của Vân Lạc Phong!"



Nam Cung Khánh sửng sốt một chút, tầm mắt liền theo bản năng mà nhìn về phía Lâm Nhược Bạch.



"Nam Cung tiểu thư, lời cô nói là thật sao?" Ngô gia chủ cười ha ha hai tiếng: "Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm không được, có được lại chẳng mất công! Thật không ngờ, chúng ta lại có thể gặp được đồ đệ của Vân Lạc Phong ở chỗ này! Theo ý của ta, chúng ta nên bắt con nha đầu này lại, ép Vân Lạc Phong giao ra thuốc giải!"



Âu gia chủ cười lạnh một tiếng: "Ta lại không cảm thấy Vân Lạc Phong sẽ vì một đứa đồ đệ mà giao ra thuốc giải. Nói đến cùng, nếu đem đồ đệ so sánh với quyền thế, thì vẫn là quyền thế quan trọng hơn."
Âu gia chủ cười lạnh một tiếng: "Ta lại không cảm thấy Vân Lạc Phong sẽ vì một đứa đồ đệ mà giao ra thuốc giải. Nói đến cùng, nếu đem đồ đệ so sánh với quyền thế, thì vẫn là quyền thế quan trọng hơn."



"Cái này thì chưa chắc!" Nam Cung Lam cong cong khóe môi: "Vân Lạc Phong rất yêu thương đồ đệ này của ả, bằng không, đã không cướp đi linh thú của ta rồi. Cho nên, ta cảm thấy ý kiến này của Ngô gia chủ rất hay. Cha, chẳng lẽ các người không muốn có thuốc giải à? Chỉ cần độc của mọi người được giải, thì không cần phải sợ Vân Lạc Phong nữa!"



Nam Cung Khánh trầm mặc, ông ta biết lời nói của con gái mình rất có lý, chỉ cần độc trong người họ được giải, thì không cần phải chịu sự khống chế của Vân Lạc Phong nữa.



"Đứng lại!"



Ngay lúc mà Nam Cung Khánh còn đang suy nghĩ, thì người của Ngô gia và Âu gia đã bắt đầu hành động. Bọn họ bao vây Lâm Nhược Bạch ở giữa, cười lạnh, nói.



"Cô nương, làm phiền ngươi đi theo chúng ta một chuyến!"



Lâm Nhược Bạch lui về sau hai bước: "Dựa vào cái gì?"



"Dựa vào ngươi là đồ đệ của Vân Lạc Phong!"



Âu gia chủ nổi giận gầm lên một tiếng, nắm đấm của ông ta được bao bọc bởi một tầng gió sắc bén, rất nhanh thì đã lao đến trước mặt Lâm Nhược Bạch.



"Chủ nhân, cẩn thận!"



Thanh Loan thấy thế, thân mình chợt lóe lên, chắn ngay trước mặt Lâm Nhược Bạch, nó há miệng hót vang lên một tiếng, dưới tiếng hót kia, động tác của Âu gia chủ hơi ngừng lại một chút.



Cũng ngay trong tích tắc này, Thanh Loan liền triển khai công kích.



"Thực lực của con linh thú này ở cảnh giới Tôn Linh Thú?" Nam Cung Khánh hơi nheo lại hai mắt, lẩm bẩm một mình.