Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1245 : Chiến đấu (10)

Ngày đăng: 00:05 30/04/20


Lời nói còn chưa dứt, tiếng động lớn ồn ào từ ngoài đám người, một giọng nói nghiêm khắc truyền đến.



“Tránh ra, tất cả tránh ra!”



Sau khi nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người theo bản năng tránh ra một con đường, để cho phía sau những người mặc áo giáp ở phía sau có thể đi qua.



Trong mấy người đó, dẫn đầu chính là một nam tử trung niên có khuôn mặt nghiêm túc, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, mặt không chút biểu tình nói: “Vân Lạc Phong, ngươi thật to gan lớn mật, dám giết người trước công chúng, hiện tại lập tức đi với chúng ta đến hình sự đường chịu phạt!”



“Chậm đã!”



Nhìn thấy những người đó sắp sửa tiến lên bắt Vân Lạc Phong, hồ ly vươn người nhảy lên, dừng ở trước mặt Vân Lạc Phong.



“Vân Lạc Phong đã tiến vào Thiên bảng, là đệ tử của Thiên bảng, người chấp sự đường các ngươi lấy đâu ra lá gan, dám bắt  nàng đi?”



Một khi đã vào Thiên bảng, địa vị sẽ xảy ra thiên đại biến hóa, ngay cả Đường chủ của chấp sự đường cũng không thể động vào nàng.



“Thiên Vũ đại nhân, người phải làm chủ cho chất tử của ta!”



Vương Dịch phản ứng kịp, nhanh chóng bổ nhào đến bên chân Mạnh Thiên Vũ, than thở khóc lóc nói: “Chất tử của ta chết quá oan, người nhất định phải làm chủ cho chúng ta!”




Đôi mắt của Mạnh Thiên Vũ hơi trầm xuống, cười lạnh nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Cho dù tính nàng chiến thắng thì như thế nào? Chấp sự đường chúng ta cũng có quyền bắt nàng ta về! Cho dù không có quyền lợi trách phạt nàng, cũng có thể giao nộp nàng ta cho các trưởng lão xử trí! Ngươi sẽ không nghĩ nói, đệ tử của Thiên bảng có quyền thế còn lớn hơn các trưởng lão sao? Huống chi, hiện tại học viện chúng ta còn không chấp nhận thân phận Thiên bảng của nàng!”



Ngụ ý là học viện còn không có thừa nhận thân phận của nàng, nên không tính nàng là đệ tử của Thiên bảng, chấp sự đường bọn họ đương nhiên là có quyền lợi bắt nàng ta lại.



Hồ Li khẽ nheo hai con mắt lại, cười lạnh chắn trước mặt Vân Lạc Phong.



“Các ngươi không thừa nhận nàng không có quan hệ, tốt xấu gì bây giờ ta cũng đã tiến vào bảng cũng được ba bốn năm! Không biết bằng vào thân phận của ta, có tư cách khiến các ngươi lăn trở về hay không!”



Ánh mắt Mạnh Thiên Vũ trầm xuống: “Hồ Li, ngươi thật sự muốn đối địch với chấp sự đường chúng ta?”



“Đối địch?” Hồ Li dương môi cười, lời nói châm chọc, “Các ngươi xứng sao?”



Ngay lập tức, sắc mặt của Mạnh Thiên Vũ đại biến, hắn vừa định mở miệng, không biết từ khi nào Mộ Nhiên cũng đã đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong.



“Mạnh Thiên Vũ, Vân Lạc Phong đã là người của linh đường chúng ta, chấp sự đường các ngươi muốn bắt đệ tử của linh đường ta, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!”



Khuôn mặt Mộ Nhiên mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Mạnh Thiên Vũ, vân đạm phong thanh mở miệng.



Sắc mặt của Mạnh Thiên Vũ lại trầm xuống.
Sắc mặt của Mạnh Thiên Vũ lại trầm xuống.



Một Vân Lạc Phong nho nhỏ, chẳng những được Hồ Li che chở nàng, ngay cả Đường chủ của Linh Đường cũng thiên vị nàng như thế...



“Hồ Li, Mộ Nhiên Đường chủ, ta sẽ trở về bẩm báo với Đường chủ của chúng ta, do người ra quyết định, chúng ta đi!” Mạnh Thiên Vũ phất phất tay, dẫn theo một đám người chấp sự đường người vội vàng rời đi.



Sau khi Mộ Nhiên nhìn thấy Mạnh Thiên Vũ rời đi, hắn thu hồi ánh mắt, cười khổ nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Ngươi một hai phải   giết người ngay tại chỗ? Không thể nhịn một chút?”



“Không thể!”



Hai chữ này của Vân Lạc Phong, làm Mộ Nhiên lập tức im tiếng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nụ cười trên mặt càng thêm chua xót.



“Hơn nữa, là hắn muốn động thủ trước, dùng mệnh Allah Lôi uy hiếp ta.”



“Allah Lôi? Tên này…… Thật đúng là kỳ quái.”



Mộ Nhiên sửng sốt một chút, vẻ mặt không biết nói gì.



Tiểu loli cũng ngơ ngẩn, nàng yếu ớt biện giải một câu: “Ta không gọi Allah Lôi, tên của ta là Quý Phỉ.”



“An Tử Hạo, trước tiên ngươi hãy mang nàng trở về, dưỡng thương cho tốt, chuyện tình kế tiếp giao cho ta xử lý.”



Vân Lạc Phong nhìn tiểu loli, lại chuyển hướng nhìn An Tử hạo, nói.



An Tử hạo từ trên mặt đất bò lên, đầy mặt áy náy: “Thực xin lỗi, Vân cô nương, chúng ta lại liên lụy ngươi...”