Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1257 : Tiểu Lô Li bị bắt (2)

Ngày đăng: 00:05 30/04/20


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết



“Đó không phải là cặp cha con mà Mộng Kỳ sư tỷ từng gặp sao?" 



Ngày đó, bọn họ theo Diêu Mộng Kỳ trở về nên cũng nhìn thấy nàng ta giao đấu với cặp cha con kia. 



Vì thế, Diêu Mộng Kỳ càng kết luận chắc chắn nam nhân nọ bị chính thê tử vứt bỏ nên mới giận dữ đến thế, thậm chí ngược đãi con cái... 



Đáng tiếc, sức mạnh của nam nhân ấy quá đáng sợ, do đó Diêu Mộng Kỳ không dám đáp trả! 



“Không được, ta phải báo chuyện này cho Mộng Kỳ sư tỷ biết!" 



Nữ nhân cắn răng, nhanh chóng chạy về hướng khác. 







Gian phòng nọ xa hoa lộng lẫy, tấm màn lụa màu hồng phấn lay động trong gió.



Diêu Mộng Kỳ ngơ ngác nằm trên giường, ánh mắt nhìn xà nhà chăm chú, một dòng lệ trong suốt chảy xuống từ khóe mắt nàng ta, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. 



“Mộng Kỳ sư tỷ!”



Bỗng nhiên có một giọng nói sốt ruột từ bên ngoài truyền tới, nhưng lại không khiến cảm xúc của Diêu Mộng Kỳ có chuyển biến gì, cặp mắt nàng ta vẫn dại ra, ánh mắt đen tối.



“Mộng Kỳ sư tỷ, tỷ đoán xem vừa rồi muội gặp ai?" 
“Mộng Kỳ sư tỷ, tỷ đoán xem vừa rồi muội gặp ai?" 



Nữ nhân kia nhanh chóng chạy vào, thở hổn hển: "Tỷ có còn nhớ ngày đó chúng ta quay về, phát hiện tiếng khóc trẻ con trong gian nhà nọ truyền ra, vì vậy nên tỷ mới bước tới thăm dò xem sao?"



Sau cùng ánh mắt Diêu Mộng Kỳ cũng có động tĩnh, tầm mắt chuyển từ xà nhà sang khuôn mặt nữ nhân kia. 



“Vừa rồi muội đã nhìn thấy cặp cha con!" Nàng ta lau mồ hôi trên trán: "Vân Lạc Phong của học viện chúng ta chính là thê tử của nam nhân đó!" 



Vân Lạc Phong?



Thê tử hắn?



Diêu Mộng Kỳ nắm chặt khăn trải giường, cõi lòng tựa như bị xé toạc ra, đau đến mức khiến nàng ta không kìm được mà hít khí lạnh.



Không phải hắn bị thê tử vứt bỏ ư? 



Vậy tại sao... thê tử hắn lại ở học viện? 



Cho tới bây giờ đều tại mình hiểu lầm? 



“Sư tỷ…” Nữ nhân kia cẩn thận nhìn sắc mặt Diêu Mộng Kỳ tái nhợt, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 



Diêu Mộng Kỳ rũ mắt xuống, nói câu đầu tiên kể từ khi bị thương tật, một câu duy nhất. 




“Ta muốn gặp sư phụ.”



Trong lòng nữ nhân kia lập tức vui vẻ: "Được, bây giờ muội lập tức đi báo với trưởng lão Diêu Thư." 



Cuối cùng nàng ta cũng làm cho sư tỷ mở miệng nói chuyện được, nếu trưởng lão Diêu Thư biết nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh! 



Nghĩ vậy, nữ nhân nọ vội xoay người rời đi, muốn tới Tây viện báo tin cho Diêu trưởng lão. 



Quả nhiên sau khi biết đồ đệ muốn gặp mình, Diêu Thư nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt của ông hẳn rất đau lòng khi đi đến trước mặt Diêu Mộng Kỳ. 



“Mộng Kỳ, con yên tâm, ta sẽ tìm được y sư chữa trị cho con!" 



Diêu Mộng Kỳ nắm chặt bàn tay trắng như phấn: “Cha…”



Nơi này ngoại trừ bọn họ thì không còn bất kỳ kẻo nào khác, vì thế Diêu Mộng Kỳ mới gọi một tiếng cha. 



Trong nháy mắt nàng ta "lệ rơi thành sông", tràn đầy vẻ đáng thương. 



“Mộng Kỳ!” Thần sắc Diêu Thư càng thêm đau lòng: "Nói ta nghe, ai đã khiến con bị thương, có phải là mấy lão khốn kiếp trong hư không kia?" 



Diêu Mộng Kỳ lắc đầu: “Người làm con bị thương... là Vân Lạc Phong!”



Vân Lạc Phong?



Diêu Thư ngẩn ra, chính là sóng gió khơi mào mấy ngày nay ở học viện, ông chần chừ hỏi một câu: "Người con nói là... Vân Lạc Phong của học viện chúng ta?"



“Là ả." Nước mắt Diêu Mộng Kỳ lại chảy xuôi: "Khoảng thời gian trước, con nhìn thấy ả ngược đãi nhi tử, nhịn không được nên mới muốn xen vào chuyện người khác! Nào ngờ còn bị ả mắng một trận rồi đuổi đi, ngày hôm qua... vì không yên lòng nên con mới vào nhà xem thử ả có hành hạ con cái hay không, không ngờ vừa vào đã gặp ả..." 



“Mộng Kỳ, thực lực của con không tệ, tại sao ả phế bỏ được?" Diêu Thư nhíu mày hỏi.