Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1391 : Vu Yêu Tộc (3)
Ngày đăng: 00:06 30/04/20
Edit: Sahara
"Bọn chúng quá đông người!" Vân Tiêu quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, kiên định đáp: "Ta không muốn để nàng bị thương!"
Vân Lạc Phong đột phá đến Thánh Vương còn chưa được bao lâu, cho dù nàng thật sự giết được hết đám người này, thì bản thân cũng sẽ bị trọng thương.
Mà hắn không muốn để nàng bị thương.....
Bỗng nhiên, cả người thiếu nữ lao mạnh vào ôm lấy thân mình nam nhân, có lẽ do không cẩn thận nên đã đụng trúng vào vết thương trên người hắn, làm hắn rên lên một tiếng, sau đó hắn cũng nâng tay lên, ôm lấy thiếu nữ vào lòng.
"Vân Tiêu, mặc kệ sau này có chuyện gì đi nữa, thì chàng cũng không được gạt ta!"
Nàng không dám tưởng tượng, nếu như bản thân mình không đuổi tới kịp thời, thì Vân Tiêu sẽ gặp phải nguy hiểm bậc nào?
Dù hắn uống nước thuốc Bồ Đề Tâm, thì cũng sẽ vì đau đớn mà rơi vào hôn mê, dưới tình huống như vậy mà ngất đi là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Nếu không phải vậy, Vân Lạc Phong cũng không mạo hiểm đem hết linh khí trong không gian thần điển truyền cho hắn.
Thanh y nam nhân vẫn luôn trầm mặc, vừa nghe thấy lời Vân Lạc Phong thì liền kinh ngạc kêu lên.
Sau khi ánh mắt của Vân Tiêu quét về phía hắn, hắn mới hồi thần lại, ho khan hai tiếng rồi nói: "Chủ mẫu, thuộc hạ từng nghe nói qua về Vu Yêu Hoa này, đây là loài hoa trấn tộc của Vu Yêu Tộc. Vu Yêu Tộc trước nay không tiếp xúc với ngoại giới, cho nên muốn tìm được Vu Yêu Hoa thật sự rất khó khăn."
"Vu Yêu Tộc ở đâu?" Vân Lạc Phong nhìn Hồng Loan đang nằm trên giường, hỏi.
Vân Tiêu liếc mắt một cái thì đã nhìn ra ý nghĩ trong lòng Vân Lạc Phong, hắn đi tới cạnh nàng, ánh mắt trước sau luôn ngắm nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ: "Ta đi cùng nàng!"
"Vân Tiêu, thương thế của chàng còn chưa khang phục, hơn nữa ta vừa mới làm miệng vết thương của chàng rách ra, nếu chàng còn tiếp tục vận dụng lương thực trong người, thì chỉ làm cho vết thương càng ngày càng nghiêm trọng hơn mà thôi!"
"Cho nên,...." Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Hiện giờ để một mình ta đi là đủ rồi!"
Tựa hồ cảm nhận được lo lắng trong lòng nam nhân, khóe môi thiếu nữ cong lên: "Vân Tiêu, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót trở về gặp chàng, huống chi, nhiều năm như vậy, thời điểm chàng không ở bên cạnh ta, một mình ta không phải vẫn xông qua mọi chuyện đó sao? Tin tưởng ta, chỉ cần ta không muốn chết, ai cũng không thể giết được ta!"
Vân Tiêu bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, hắn vươn tay, ngón tay thon dài khẽ vuốt mái tóc đen của nàng, sắc mặt lãnh khốc dần dần trở nên ôn nhu.
"Ta đợi nàng trở về!"
Sau khi dứt lời, Vân Tiêu đột nhiên kéo lấy cánh tay Vân Lạc Phong, ôm nàng vào lòng, không coi ai ra gì mà cúi xuống hôn lên môi thiếu nữ.
=== ====== ====== ====== ===