Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1498 : Huyền Thanh Môn tận thế (10)

Ngày đăng: 00:07 30/04/20


Edit: Sahara 



Tô Tuấn nở nụ cười đắc ý tràn trề, nhưng ngay sau đó lại sợ người của Thánh Nữ Tộc phát hiện ra vẻ vui sướng của mình, liền thu liễm lại ý cười trên mặt, dùng giọng điệu nôn nóng mà nói: "Ngươi nói tiểu Bạch không thể xuất hiện là có ý gì? Ta đã biết mà, ngươi nhất định là đã hạ độc thủ với tiểu Bạch."



Vân Lạc Phong liếc ánh mắt lạnh căm về phía Tô Tuấn, cái liếc mắt này khiến cả người Tô Tuấn run lên, trong lòng cảm thấy rét lạnh khó hiểu.



Tần Nguyệt khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong: "Ta hy vọng ngươi lập tức để truyền nhân của tộc ta xuất hiện! Bằng không ta sẽ tin lời Tô Tuấn nói, rằng ngươi đã hạ độc thủ với truyền nhân của tộc ta!"



Kỳ thực, để Lâm Nhược Bạch xuất hiện không phải việc gì khó, chỉ là Lâm Nhược Bạch hiện đang ngủ say. Để Lâm Nhược Bạch xuất hiện trong tình trạng này so với việc không xuất hiện cũng chẳng có gì khác nhau.



"Ta đã nói, tiểu Bạch tạm thời chưa thể xuất hiện. Nếu ngươi có thể nhẫn nại, thì đợi thêm một thời gian nữa, bằng không, ta cũng không còn cách nào khác."



Đối diện với người của Thánh Nữ Tộc, mà Vân Lạc Phong vẫn ôm thái độ tùy hứng như cũ, điều này khiến cho sắc mặt đối phương lập tức đen lại.



Bao nhiêu năm qua, chưa có người nào dám tỏ vẻ kiêu căng phách lối như vậy trước mặt Tần Nguyệt, vậy mà nữ nhân trước mặt này lại dám không để người của Thánh Nữ Tộc trong mắt.



"Nếu ngươi không thả truyền nhân của tộc ta ra, vậy thì đừng trách sao ta không khách sáo?" Đáy mắt Tần Nguyệt lộ ra tia hàn quang, lạnh giọng ra lệnh: "Bắt ả lại cho ta!"



"Dạ!"
"Dạ!"



Nghe lệnh, đám nha hoàn kia liền xông lên bao vây Vân Lạc Phong.



Dưới sự bao vây của người Thánh Nữ Tộc, Vân Lạc Phong hơi chau mày một chút, nàng dắt tay Tiểu Thụ, trong mắt lại chẳng có một chút sợ hãi nào.



"Chủ nhân, người đừng cứng đối cứng với người của Thánh Nữ Tộc, sẽ chỉ chuốc lấy thiệt thòi thôi!" 



Từ trong linh hồn bỗng vang lên giọng nói nôn nóng của Bích Tiêu: "Tiểu Thụ đại nhân tuy rằng rất mạnh, nhưng người của Thánh Nữ Tộc lại có bảo vật có thể trấn áp được thụ nhân, chính vì có bảo vật như vậy, nên Thánh Nữ Tộc mới có thể điều khiển được thụ nhân."



Nội tâm Vân Lạc Phong hơi trầm xuống.



"Chủ nhân....." Thấy Vân Lạc Phong không nghe lọt tai lời khuyên của mình, Bích Tiêu tức đến dậm chân: "Người tạm thời hãy rời khỏi đây trước đi! Đợi tiểu Bạch đại nhân tỉnh lại rồi thì có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện với Thánh Nữ Tộc."



Sở dĩ Bích Tiêu không sớm nói những lời này, đó là vì lúc ấy nàng đang bị Tô Tuấn dọa cho ngẩn người.



Nàng chưa từng gặp một nhân loại nào lại âm hiểm xảo trá đến mức độ như vậy. 




Hắn ta dám tuyên bố hắn cùng truyền nhân của Thánh Nữ Tộc là lưỡng tình tương duyệt?



Còn dám nói chủ nhân đã giết chết tiểu Bạch đại nhân?



Rõ ràng là tiểu Bạch đại nhân dùng Linh Hồn Quả xong rồi mới rơi vào giấc ngủ say, nhưng bây giờ có để tiểu Bạch đại nhân xuất hiện, thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tin tiểu Bạch đại nhân ngủ say là do ăn Linh Hồn Quả, mà chỉ cho là do chủ nhân đã hạ độc tiểu Bạch đại nhân. 



Người ăn Linh Hồn Quả ngoại trừ hôn mê ra thì không có xuất hiện bất kỳ tình trạng khác thường nào nữa, trong Thánh Nữ Tộc lại không có y sư giỏi, thì làm sao kết luận được tiểu Bạch đại nhân hôn mê là do nguyên nhân gì?



"Bích Tiêu, sao ngươi không đi giúp chủ nhân?" Hỏa Hỏa cũng rất sốt ruột, vội vàng hỏi.



Bích Tiêu lắc lắc đầu cười khổ: "Ta không có cách nào rời khỏi nơi này được, bằng không ta đã có thể nói rõ mọi chuyện với người Thánh Nữ Tộc rồi!"



Nếu không phải như vậy, thì nàng cần gì lo lắng như hiện giờ? 



Vân Lạc Phong nghe xong lời nói của Bích Tiêu, liền quét mắt nhìn đám người Thánh Nữ Tộc trước mặt, thần sắc nàng chưa bao giờ có vẻ nặng nề như lúc này.



Thời gian đã hết, Long Lân Giáp trên người Vân Lạc Phong đã sớm biến mất, nếu muốn triệu hồi Long Lân Giáp ra lần nữa, thì phải đợi sau khi không gian thần điển khôi phục đầy đủ linh khí.



Tuy nhiên...... 



Nhìn người Thánh Nữ Tộc đang đứng đầy trời, nàng muốn an toàn chạy thoát, e là không dễ như vậy!