Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 2162 : Hoa Hạ (2)

Ngày đăng: 22:24 13/05/20


Edit: Sahara



Ông lão ngạc nhiên nhìn Vân Niệm Phong, đáy mắt nổi lên một tia hồ nghi.



Thật như vậy sao?



"Thầy ơi!" Vẻ mặt Vân Lạc Phong nghiêm túc hơn: "Năm đó, sau khi con mất tích đã xảy ra chuyện gì?"



Nghe câu hỏi này, đầu tiên ông lão hơi sửng sốt, sau đó lại có chút buồn rầu.



Cuối cùng, ông chỉ lắc đầu rồi nói: "Con đừng lo, năm năm qua không có xảy ra chuyện gì cả. Cứ tới định kỳ là thầy lại đến nhà con quét dọn. Bây giờ con về rồi, cũng xem như vật về cố chủ."



Thực tế, sau khi Vân Lạc Phong chết trong vụ nổ, thi thể liền biến mất, nên suốt thời gian qua ông lão luôn nuôi một tia hy vọng, hy vọng đứa học trò ngoan của mình vẫn còn sống.



Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của ông lão đột nhiên vang lên, ông móc điện thoại ra, nhìn số hiển thị trên màn hình.



Ngay khi thấy số gọi tới, ông lão lại ngạc nhiên lần nữa.



"Alo!"



Người đầu dây bên kia nói cái gì đó, ông lão liền đưa điện thoại cho Vân Lạc Phong: "Tìm con!"



"Tìm con?" Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi lại.



Chuyện cô trở về đâu có ai biết, sao lại có người tìm cô?



Tuy nhiên, Vân Lạc Phong cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy điện thoại ông lão đưa sang.



Cô vừa đưa điện thoại lên tai thì đã nghe thấy giọng nói cực kỳ nôn nóng ở bên kia: "Lạc Phong, cậu mau tới bệnh viện Hoàng Bộ nhanh lên!"



"Vân Dật?"



Vân Lạc Phong nhận ra giọng đối phương, hơi bất ngờ: "Xảy ra chuyện gì?"



"Ông nội tôi bị tai nạn giao thông!"



Vân Lạc Phong cau mày, đáp: "Chờ chút, tôi tới ngay!"



Nói xong cô liền cúp điện thoại, cũng không hỏi vì sao Nam Cung Vân Dật biết cô đang ở kế bên thầy. Vân Lạc Phong quay lại nhìn cha con Vân Tiêu.



"Vân Tiêu, Niệm Phong, Thiên Nhi, chúng ta tới bệnh viện một chuyến."



"Bệnh viện là gì ạ?" Vân Sơ Thiên ngước đầu nhỏ lên, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu: "Còn có, vừa rồi mẫu thân áp vật gì lên tai vậy? Sao mẫu thân có thể nói chuyện được với Nam Cung thúc thúc vậy ạ?"



"Mẹ không có thời gian giải thích với các con, cứu người quan trọng hơn!"



Dứt lời, Vân Lạc Phong bế Vân Sơ Thiên lên, Vân Tiêu cũng bế Vân Niệm Phong, hai người im lặng nhìn nhau rồi chạy nhanh đi.



Bóng dáng hai người biến mất nhanh như gió.



Ông lão ngơ ngác nhìn theo hướng Vân Lạc Phong đi, cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.



______________



Bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu.



Nam Cung Vân Dật sốt ruột ngồi ở hàng ghế dọc hành lang, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm đèn phòng cấp cứu, đáy mắt đầy lo lắng.



"Đáng chết!"



Nếu....



Nếu lúc trước anh chịu theo Vân Lạc Phong học y thuật thật tốt, thì đâu đến nỗi vô dụng như bây giờ.



"Yên tâm, sẽ không sao đâu!"



Hồng Loan vỗ vỗ vai Nam Cung Vân Dật: "Chỉ cần Lạc Phong tới thì không có kỳ nan tạp chứng nào mà cô ấy không chữa được. Dù gia gia huynh đã chết, Lạc Phong cũng có thể kéo ông ấy từ điện Diêm La trở về."



Có lẽ lời an ủi của Hồng Loan có hiệu quả nên sắc mặt Nam Cung Vân Dật đỡ hơn một chút.



Đúng vậy!



Chỉ cần Vân Lạc Phong tới thì không có bệnh nào cô ấy không chữa được.



"Chặc..chặc..."



Đúng lúc này, một giọng điệu châm chọc vang lên, nét mặt người kia cũng đầy chế giễu: "Nam Cung Vân Dật, mày còn không biết xấu hổ mà nói ra câu đó? Nếu không phải ông nội tưởng mày đã chết, ưu sầu thành bệnh thì thể trạng ông nội đâu đến nông nỗi này."



"Ai ngờ, mày chẳng những không chết mà còn không biết chạy tới nơi nào, khi về còn dẫn theo một cô gái không rõ lai lịch."



Người nói chuyện là một thiếu nữ xinh xắn, trên người mặc váy công chúa, thái độ như một con công kiêu ngạo, không coi ai ra gì.



"Hơn nữa, hôm nay, nếu không phải mày đột ngột xuất hiện, làm sao ông nội lại xảy ra tai nạn chứ?"



Nam Cung Vân Dật im lặng không nói, trước sau chỉ cúi đầu.



Trong cái nhà đó, chỉ có mình ông nội là thật lòng thương anh...



Thế nhưng, nhiều năm qua anh không về, sức khỏe ông nội đã sa sút nghiêm trọng. Ông nội vốn an dưỡng tuổi già ở viện dưỡng lão, không biết sao hôm nay lại đột nhiên lẻn ra ngoài, còn bị xe tông phải.



Đúng ngay lúc này anh lại trở về, nên tất cả đám người này mới đổ hết trách nhiệm lên đầu anh.



Bọn họ còn nói tại vì anh trở về, ông nội cùng anh tâm linh tương thông mới chạy ra ngoài tìm anh rồi bị tai nạn.
Thế nhưng.....



Triệu Mỹ Tuyết cùng Nam Cung Lam lại không có chút lo lắng nào, ngược lại khi nghe Nam Cung lão gia không qua khỏi còn có chút vui mừng.



Không sai!



Đúng là vui mừng!



Hồng Loan trầm tư, xem ra nàng cần nói Nam Cung Vân Dật đi điều tra tai nạn của Nam Cung lão gia....



Đúng lúc này, rất nhiều người mặc đồng phục cảnh sát đi vào, vừa tới đã lạnh lùng nói: "Vừa rồi là ai báo cảnh sát?"



"Là tôi!" Triệu Mỹ Tuyết lập tức lên tiếng.



"Nam Cung tiên sinh, phu nhân, sao hai người lại ở đây?"



Vị cảnh sát này hiển nhiên là nhận ra hai người họ, giọng điệu nghe còn có vẻ khá cung kính.



Chẳng lẽ lại có người không có mắt trêu chọc tổng giám đốc Nam Cung?



"Ba tôi bị tai nạn giao thông!"



Người đàn ông kia lạnh lùng nói.



"Cái gì? Lão thủ trưởng bị tai nạn?" Vị cảnh sát kia ngạc nhiên.



Lão thủ trưởng bị tai nạn giao thông, vậy tại sao lại báo cảnh sát?



Dù muốn tìm cũng nên tìm bộ giao thông, tìm bọn họ làm gì?



"Ba tôi bị tai nạn, tên nghịch tử này chẳng những không quan tâm mà còn dắt theo cô gái này đến chọc tức tôi. Vừa rồi cô gái này còn ra tay đánh tôi, các người mau bắt cô ta về cục cảnh sát xử lý đi!"



Người đàn ông chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc lạnh, sắc mặt ông ta hơi tái, chứng tỏ cú đá vừa rồi của Hồng Loan không nhẹ.



Cảnh sát ngơ người, lại có người dám đánh tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung?



Hơn nữa, đối phương còn là bạn gái Nam Cung thiếu gia?



"Nam Cung tiên sinh, ngài yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý theo đúng luật!"



Cái gọi là xử lý đúng luật chính là dạy dỗ cô gái này một trận, để Nam Cung tiên sinh hả giận.



"Ai dám tới đây?"



Nam Cung Vân Dật lạnh lùng, đảo mắt nhìn đám cảnh sát, khóe môi gợi lên độ cong châm chọc.



"Các người không hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện mà đã muốn bắt người? Cảnh sát các người làm việc như vậy sao? Huống chi, Hồng Loan chỉ tự vệ mà thôi."



"Chuyện này...."



Cảnh sát sửng sốt, chần chừ nửa ngày.



Tuy anh ta sợ tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, nhưng anh ta là nhân viên chính phủ, cần chú ý hình tượng.



Nếu cô gái này ra tay trước, bọn họ bắt người đi, bất kể xử lý thế nào cũng là đúng lý hợp tình, nhưng nếu là tự vệ, vậy thì khó rồi....



"Hừ!" Người đàn ông hừ lạnh: "Cha đánh con là chuyện bình thường. Mày bất kính với mẹ mày, chẳng lẽ tao không thể đánh mày? Cô gái này là cái thá gì? Bằng vào nó cũng dám xen vào?"



Nghe câu này, vị cảnh sát kia mới chợt hiểu đã xảy ra chuyện gì.



Thì ra Nam Cung tiên sinh muốn dạy con, kết quả lại bị bạn gái của con trai mình đánh.



Vậy đúng là cô gái này đã làm sai.



Người ta dạy con thì liên quan gì đến cô ta? Cô ta xen vào làm gì?



"Ngoài ra...." Người đàn ông sực nhớ thêm một chuyện, vội nói: "Vừa rồi ba tôi bị một cô gái đẩy vào phòng cấp cứu, tôi hoài nghi cô gái đó có ý đồ mưu sát, hy vọng cảnh sát các người mau chóng lập án!"



"Cái gì?"



Cảnh sát vừa nghe lập tức cả kinh, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.



Mưu sát lão thủ trưởng? Tội danh này đủ để xử bắn.



"Mau! Mau mở cửa phòng cấp cứu! Nếu cô gái kia dám phản kháng, lập tức bắt giữ!" Vị cảnh sát dẫn đầu ra lệnh.



Nhưng cảnh sát còn chưa tới gần cửa phòng cấp cứu thì đã bị một người cản đường.



Vân Tiêu giữ nguyên vẻ mặt lãnh khốc vô tình, nói: "Kẻ tiến thêm một bước, chết!"



Lúc này, trên người Vân Tiêu phát ra hơi thở âm lãnh, làm cho nhiệt độ bên ngoài cũng hạ thấp xuống mấy độ.



Cảnh sát chưa từng gặp người nào cuồng vọng ngang ngược như vậy, trong nhất thời đều ngây ngốc không kịp phản ứng...



Dù là tội phạm giết người cũng không dám nói như vậy trước mặt cảnh sát bọn họ.



Người thanh niên này sao lại lớn gan như thế?



Cảnh sát đâu biết Vân Tiêu không phải là người của thế giới này. Thế giới mà Vân Tiêu sống đâu có luật pháp gì, kẻ mạnh mới chính là luật pháp! Là người có tư cách quyết định sinh tử của người khác....



Trong mắt kẻ mạnh, kẻ yếu không khác gì con kiến!